Vũ La bĩu môi một cái, thầm nói:
- Cho dù là con gái của bà cũng còn lớn hơn ta không biết bao nhiêu tuổi. . .
Ma Sát Thiên mỗ giận dữ:
- Ngươi nói nhăng gì vậy, mỗ mỗ ta năm nay mới mười bảy tuổi!
Vũ La cười ha hả:
- Ha ha ha! Ta tin, ta tin rồi, ta thật sự tin rồi!
Ma Sát Thiên mỗ thừa sức hiểu ra hắn đang châm chọc mình, tức tối tới nỗi gương mặt như vừa được xoa lên một lớp phấn hồng:
- Không tin thì thôi, chẳng lẽ mỗ mỗ ta cần ngươi tin tưởng hay sao, hừ. . .
Bản thân Ma Sát Thiên mỗ cũng cảm thấy buồn bực: đúng vậy, vì sao mình phải cảm thấy tức giận vì hắn không tin? Nhưng mơ hồ nàng cảm thấy hơi hối hận, vì sao trước kia lại lấy danh hiệu này. . .
Vũ La chớp chớp mắt nhìn nàng:
- Nàng mới mười bảy tuổi mà tự xưng là mỗ mỗ sao?
Ma Sát Thiên mỗ ngẩng cao đầu, đôi môi nhỏ nhắn chu cao tới mức có thể treo được một cái bình lên đó:
- Vậy thì đã sao, ngươi có hiểu ngoại hiệu là gì không, chính là càng oai phong càng tốt.
- Ma Sát Thiên mỗ, nghe oai phong lắm sao?
Vũ La thật không dám tin tưởng.
- Hừ, gọi danh hiệu này, ai dám vì mỗ mỗ ta tuổi nhỏ mà khinh thường?
Dáng vẻ Ma Sát Thiên mỗ dường như đây là chuyện hết sức bình thường.
Dường như nàng có vẻ buồn bực về chuyện này, ngọc thủ nhỏ nhắn khẽ khoát:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta làm sao trở về?
Trên một ngọn sơn phong cách đó chừng ngàn trượng, thình lình nhô ra một cái đầu cự thú khổng lồ to bằng gian phòng. Trên đó đầy vảy, giữa trán có một cái sừng mọc ngược, hai bên là sáu con mắt đỏ như máu chia thành ba cặp đối nhau.
Dường như cự thú này rất bực mình vì có người dám phá giấc ngủ của nó, há to cái miệng như chậu máu, từ xa nhìn về phía hai người gầm thét.
Ma Sát Thiên mỗ giận tím mặt, hung uy bạo phát mạnh mẽ trên người, không chút khách sáo quát to một tiếng với cự thú kia:
- Câm miệng, kêu la cái gì!?
Cự thú kia bị hung uy của nàng đè ép, sợ tới nỗi rụt đầu trở lại, không dám xuất hiện nữa.
Vũ La nhận ra cự thú kia, chính là cổ Minh Sơn Tiêu hung danh vang xa trong Yên sơn, cũng là hung thú đỉnh cấp trong cả Yên sơn này. Hắn nhìn cảnh tượng Ma Sát Thiên mỗ xinh đẹp mê người tranh nhau gầm rống với một con thượng cổ hung thú, không nhịn được phải phì cười.
Ma Sát Thiên mỗ bị hắn cười một tiếng, lại có hơi đỏ mặt, mơ hồ cảm thấy hành động của mình vừa rồi dường như không đủ “hàm dưỡng” của một “thục nữ”. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La, xấu hổ nói:
- Cười cái gì mà cười, con người ngươi. . .
Vũ La tiếp lời nói:
- Quả thật là chẳng ra gì.
Ma Sát Thiên mỗ im lặng, Vũ La khoát tay:
- Thôi đi, chỉ nên bay chầm chậm theo ta là được.
Ma Sát Thiên mỗ không phục:
- Ta cũng chỉ là muốn giúp một tay. . .
- Lão nhân gia ngài cũng đừng ra tay nữa. . .
- Tiểu tặc không ra gì này. . .
- Mỗ mỗ. . .
- Ừ, ta biết rồi, càng giúp càng rối. . .
Nhờ có Ma Sát Thiên mỗ nhiệt tình giúp đỡ, Vũ La mất thời gian nhiều hơn gấp đôi mới tới được mỏ Ô Thiết. Trước khi tiến vào, Vũ La chợt ngăn Ma Sát Thiên mỗ lại:
- Hẳn nàng cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác?
Ma Sát Thiên mỗ vẫn tỏ ra dáng vẻ cao nhân thượng giới, vênh mặt lên đáp gọn hai chữ:
- Không sai.
- Ta đây cũng không thể gọi nàng là Ma Sát Thiên mỗ. . .
- À. . .
Nàng có hơi do dự, tâm lý cao nhân thượng giới bắt đầu nổi lên, chẳng lẽ phải báo khuê danh của mình cho những sinh vật cấp thấp hạ giới này sao?
Nhưng quả thật cũng không thể để hắn cứ mở miệng ra gọi mình là mỗ mỗ, vậy chẳng phải là mình quá già sao. Nàng vênh mặt nói:
- Mỗ mỗ ta họ kép Tả Sư, khuê danh Dạ Vũ.
- Tả Sư Dạ Vũ?
Vũ La gật đầu:
- Mới nghe qua cảm thấy cũng không tệ lắm, càng nghe càng không chịu nổi.
Ma Sát Thiên mỗ Tả Sư Dạ Vũ sửng sốt một chút, chợt thấy vẻ mặt Vũ La có điều cổ quái, nhất thời hiểu ra tiểu tặc này muốn dùng khuê danh của mình để trả thù mình khi trước nói hắn “mới gặp mặt xem ra cũng không tệ lắm, càng nhìn càng không chịu nổi”.
- Tiểu tặc ngươi muốn chết sao!
Tả Sư Dạ Vũ hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, từ trước tới nay nàng chưa từng thấy nam nhân nào nhỏ mọn, có thù tất báo như vậy.
Vũ La gỡ hòa, tâm trạng vui vẻ, cười ha hả tiến vào trong mỏ:
- Ha ha ha, Tả Sư cô nương, xin mời theo ta.
Tả Sư Dạ Vũ hừ một tiếng, mắng một câu “tiểu tặc đáng chết”, ấm ức đi theo. Tuy rằng danh hiệu của nàng nghe qua hung hãn, nhưng trên thực tế tuổi vẫn còn trẻ, không phải là nữ ma đầu giết người như ngóe.
Trong mỏ Ô Thiết, Đường Tử Phong đã nôn nóng tới nỗi đi tới đi lui mấy trăm lần, vừa thấy Vũ La tới rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Vũ Đại nhân, ngài đã tới.
Trước đây Đường Tử Phong bị Đồng trưởng lão sai phái, tới đây xử lý mỏ Ô Thiết những năm qua cho Vũ La cũng vô cùng cẩn trọng, coi như là giúp cho Vũ La rất nhiều. Vũ La cũng đã định nếu có dịp, nhất định sẽ thành toàn cho Đường Tử Phong.
- Có chuyện gì vậy, vì sao tìm ta gấp như vậy?
Đường Tử Phong định nói, chợt thấy Tả Sư Dạ Vũ theo sau Vũ La tiến vào, không khỏi ngây ra một chút. Vũ La giới thiệu:
- Vị này là Tả Sư cô nương, không cần e ngại nàng, có chuyện gì cũng có thể nói ra.
Hắn cũng không nói tên đầy đủ của Tả Sư Dạ Vũ, điểm này khiến cho Ma Sát Thiên mỗ cảm thấy hài lòng.
Đường Tử Phong không biết rõ vị này có phải là tân giai nhân của Vũ La không, nhưng vân rất khách sáo làm lễ ra mắt, cũng không có ánh mắt dư thừa. Cảm giác của Tả Sư Dạ Vũ với y tốt hơn nhiều so với Mã Hồng.
- Là như vậy đi, Vũ Đại nhân, từ trước tới nay mỏ Ô Thiết này vẫn khai thác rất thuận lợi, nhưng đệm hôm qua bỗng nhiên đào được một thứ, ta cũng không dám xác định là cái gì, không thể làm gì khác hơn là phái người đi cả đêm mời ngài tới.
Đường Tử Phong làm việc ổn thỏa, chuyện mà y không dám tự tiện quyết định, tất nhiên vô cùng quan trọng. Vũ La bèn xoay người nói:
- Đi, dẫn chúng ta đi xem một chút.
Mỏ Ô Thiết nằm dưới chân một ngọn núi, theo quá trình khai thác đào bới không ngừng, ngọn núi đã bị đào ra hết một nửa. Nơi đây vốn là sơn cốc, hiện tại trở thành một hố sâu khổng lồ, nhìn qua giống như một cái miệng há to.
Tất cả công nhân đều đã bị Đường Tử Phong ra lệnh cưỡng chế trở lại chỗ ở của mình không được lộ mặt, trong mỏ rộng rãi mênh mông hiện tại trống không, chỉ còn lại những chiếc thang và giàn giáo bằng gỗ.
Ba người bay xuống hố, đáy hố đọng nước khá sâu, trên mặt nước chừng ba mươi trượng có một đường hầm đào ngang vào trong lòng núi. Đường Tử Phong ra hiệu với Vũ La và Tả Sư Dạ Vũ rằng để mình tiến vào trước.
Bên trong đường hầm rất rộng rãi, trên mặt đất vẫn còn in dấu bánh xe gỗ, trên vách có khảm một ít ngọc túy hệ Hỏa chiếu sáng.
Vũ La cũng không hỏi Đường Tử Phong rốt cục là vật gì, bởi vì nếu như có thể nói rõ ràng, chắc chắn Đường Tử Phong cũng đã nói sớm. Mà Tả Sư Dạ Vũ lại càng không quan tâm tới chuyện này, sở dĩ nàng theo tới đây hoàn toàn là vì đi theo Vũ La.
Bất kể thế nào Tả Sư Dạ Vũ cũng là Tiên Nhân thượng giới, ở thế giới cấp thấp này rất ít có thứ gì có thể khiến cho nàng sinh ra hứng thú.
Ba người theo đường hầm đi thẳng vào trong, có lẽ đã đi vào được một nửa ngọn núi, lúc này Đường Tử Phong mới xoay người lại nói:
- Là ở phía trước.
Tiến thêm vài bước nữa, phía trước đột nhiên mở rộng ra, Vũ La tiến tới quan sát:
- Đây là một thạch động thiên nhiên ư?
- Không sai, lúc phát hiện ra chúng ta cũng thấy bất ngờ.
Đường Tử Phong giơ tay chỉ:
- Ngài xem bên kia.
Tuy nói thạch động thiên nhiên này rộng rãi, cũng chỉ là so với đường hầm trước đó mà thôi, trên thực tế cũng chỉ có chu vi ba mươi trượng, cao mười trượng.
Bất quá trên mặt đất cũng không phải là bằng phẳng, mà lõm xuống giống như một cái chén. Dưới đáy lộ ra một ít tinh thể màu đỏ kỳ lạ.
Vũ La đang định tiến lên xem xét, bỗng nhiên bị một cánh tay kéo lại.
Thần sắc Tả Sư Dạ Vũ thần sắc có vẻ ngưng trọng:
- Chờ một chút!
Vũ La hơi bất ngờ, hỏi lại:
- Vì sao vậy?