Bất quá đây đã là năng lực cực hạn trước mắt của Vũ La.
Vốn Linh Long có chiều dài bảy trượng, hiện tại thu lại chỉ còn nửa trượng, thân thể cũng càng cô đọng hơn, nhưng hiện tại cũng cần nghỉ ngơi một phen.
Đầu Vũ La đau như búa bổ, cố gắng bay lên, lảo đảo rơi vào trong Long Cung, thân thể gục xuống, lập tức cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nhanh chóng ngủ say.
Linh Long đã ngủ say, Vũ La thu ý thức trở lại thân thể mình, nhưng cảm giác đau đớn khó chịu này cũng không hề giảm bớt.
Hắn không có cách nào, đành cưỡng bức trẻ con lao động, ép Động Động tu luyện với mình.
Bất kể thế nào, đột phá thành công cảnh giới Long Cung, so ra cũng tương đương tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hầu Môn, lực lượng của Cửu Long Thôn Nhật tăng lên không ít.
Một miếng Ngọc Tủy bất quá chỉ sau một lần hô hấp, linh khí đã bị hấp thu sạch sẽ, hóa thành phấn vụn.
Sau khi liên tiếp nuốt lấy linh khí của chín mươi chín miếng Ngọc Tủy, Vũ La mới có thể ổn định bước đầu cảnh giới Long Cung. Bất quá Linh Long trong Long Cung cũng không có dấu hiệu lớn lên, vẫn còn đang say ngủ.
Vũ La mở mắt, thở ra một hơi thật dài, Động Động bất mãn chí chóe vài tiếng, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Vũ La chằm chằm, vung trảo lên múa may mấy cái, tỏ ra tức giận vì bị “cưỡng bức lao động”, sau đó bay vù trở vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Vũ La không rảnh lo tới tiểu gia hỏa, sau khi nuốt hai viên linh đan, cảm thấy không có hiệu quả gì, hắn bèn chọn ra hai món trong số dược liệu của Yêu tộc, bắt chước Yêu tộc ăn vào, thình lình cảm thấy có một cỗ khí thế mờ nhạt phát tán.
Đó là khí thế thuộc về cường giả, chỉ có cường giả mới cảm ứng được.
Tuy rằng cảnh giới của Vũ La không cao, nhưng nguyên hồn của hắn là nguyên hồn Đế
Quân chân chính, mới cảm ứng được cỗ khí thế này.
Vũ La ngẩng đầu lên nhìn ra xa, quả nhiên thấy một người đang ngồi trên một ngọn đồi nhỏ nằm ở phía Bắc của thung lũng này.
Vũ La đứng dậy, cất bước đi qua đó.
Ngọn đồi này có vị trí vô cùng khéo léo, vừa ngay ở giữa hai hướng Đông Tây.
Nguyễn Xạ Nhật đang ngồi xếp bằng trên đồi. So với ban ngày, y lộ vẻ tiêu sái hơn dưới ánh trăng, trường bào rộng thùng thình bay lất phất theo gió đêm, đuôi tóc buộc thả sau lưng cũng tung bay không ngớt.
Trước mặt y đang bày hai bình rượu.
Khác với loại bình rượu có bụng rộng của Nhân tộc, tuy rằng bình rượu của Yêu tộc cũng có bụng rộng, nhưng cổ và miệng bình rất nhỏ, lại có thêm quai cầm.
Nhân tộc thường sử dụng chén để uống rượu, ấy là hạng người hào sàng. Đa số Yêu tộc dùng bình mà uống, như vậy cho tới say mèm cũng không có gì là lạ.
Nguyễn Xạ Nhật nốc một ngụm, đặt bình rượu xuống, nhìn Vũ La cười nói:
- Ngồi.
Y chính là đường đường Đại Tế Ti Bát Đại Thần Trủng, địa vị vô cùng hiền hách, cho dù có lòng muốn giao hảo với Vũ La, cũng sẽ không hành động nông cạn như bọn Hỏa Sư Đà. Cho nên thái độ của y không hề tỏ ra khép nép, mà là dùng tính tình chân thật của mình để đối xử với Vũ La, chính là một thủ đoạn để tỏ lòng thân thiết.
So với bọn Hỏa Sư Đà, thủ đoạn này hiển nhiên cao minh hơn rất nhiều.
Vũ La cũng cười một tiếng, bưng bình rượu còn lại lên uống một ngụm.
Nguyễn Xạ Nhật cười hỏi:
- Thế nào?
- Rượu ngon!
Vũ La đặt bình rượu xuống, khen một câu.
Nguyễn Xạ Nhật hơi có vẻ tự hào:
- Hồng Tuyền Thần Trủng chúng ta ủ rượu, đương nhiên bất phàm.
Hai người chạm bình rượu với nhau nghe cạch một tiếng, sau đó mạnh ai nấy nâng bình lên nốc ừng ực một hơi dài. Vũ La chùi mép, cười lớn:
- Đã thật!
Đã rất lâu Vũ La chưa được uống rượu thích thú như vậy, cảm giác như hiện tại chỉ có khi uống rượu cùng bọn Kiều Hổ, Mã Hồng ở Nhược Lô Ngục mà thôi.
Nguyễn Xạ Nhật cười một tiếng, đặt bình rượu xuống nói:
- Vũ huynh đệ có từng nghe qua câu này hay chưa: “Hoàn hồn tiên đoạn hồn. ”
Vũ La lắc đầu:
- Giải thích thế nào?
Đương nhiên hắn chưa nghe nói qua, đừng nói hắn là Nhân tộc, dù là Yêu tộc sinh trưởng ở địa phương, cũng không có mấy người nghe nói qua câu này.
Nguyễn Xạ Nhật không có biểu hiện gì đắc ý, chỉ nói đơn giàn:
- Những lời này ám chỉ Hoàn Hồn Thảo. Hoàn Hồn Thảo quả thật có thể cải tử hoàn sinh, nhưng muốn lấy được Hoàn Hồn Thảo, cơ hồ cũng không tránh được một cuộc chém giết. Trong lịch sử Đông Thố, mỗi một lần Hoàn Hồn Thảo xuất hiện, cũng sẽ có vô số cường giả chết theo.
Vũ La thầm đồng ý với những lời này. Thiên Đạo tuần hoàn, nếu như muốn cải tử hoàn sinh, đương nhiên phải trả một cái giá không nhỏ.
Nguyễn Xạ Nhật nhìn hắn một cái, chỉ vào Niên Luân Mộ Địa bên dưới nói:
- Ta có một ít tin tức muốn chia sẻ với Vũ huynh đệ. Ta biết những tin này, Vũ huynh đệ lại không biết, hai bên chúng ta cạnh tranh với nhau, đối với ngươi mà nói tự nhiên không công bình. Nếu ta không nói cho ngươi, dù là thắng trận này cũng là thắng mà bất võ.
Vũ La ôm quyền:
- Đại Tế Ti quang minh lỗi lạc, kính xin chỉ giáo.
Đây không phải là lúc tự cao, đối mặt với Niên Luân Mộ Địa quỷ dị này, Vũ La cũng không khỏi tỏ ra cẩn thận, hắn cũng không phải là Kim Tiên bất tử, vạn nhất sa vào trong đó mà không ra được, ắt sẽ trở thành phân bón cho Quỳ Mộc mà thôi.
Biết thêm một chút tin tức, tự nhiên sẽ nắm chắc hơn một phần.
- Niên Luân Mộ Địa vốn có mười tầng, nghe nói vào thời Hồng Hoang, một vị Cổ Tiên bị kẻ gian hãm hại mà chết, chết không nhắm mắt, oán khí ngưng kết mà thành.
- Cũng vì truyền thuyết này, đã có không biết bao nhiêu cường giả xâm nhập vào trong đó, muốn tìm bảo khố của vị Cổ Tiên kia. Cho nên trên thực tế Niên Luân Mộ Địa này không hề hèo lánh, chỉ bất quá những người tiến vào trong đó đều có tu vi tuyệt cao, Yêu tộc tầm thường không biết.
Vũ La gật đầu đồng ý, hắn từng đứng ở đỉnh phong của thế gian này, hiểu rất rõ ràng suy nghĩ của những cường giả siêu cấp tiến vào Niên Luân Mộ Địa. Đã bao nhiêu năm qua, thế giới này chưa từng có ai phi thăng, những tu sĩ chưa tới đỉnh phong, ai nấy đều cố gắng vươn tới. Nhưng sau khi đạt đỉnh phong rồi, bọn họ vẫn cảm thấy hoang mang mờ mịt. Cảm giác như vậy có thể khiến cho con người điên cuồng, cho nên nghe nói có di tích của Cổ Tiên, cho dù là cơ hội cực kỳ bé nhỏ tới mức không có khả năng, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
- Ngược lại những kẻ tu vi không cao minh, sau khi tiến vào được ba tầng, biết không thể tiến thêm được nữa, thức thời rời khỏi, từ đó mới lan truyền chuyện Niên Luân Mộ Địa ra ngoài.
- Nghe nói trong đó có tất cả mười tầng, tầng ngoài cùng là nguy hiểm ít nhất, nhưng cũng không dễ gì vào được. Nghe nói trong đó có mười vạn quỷ binh, mỗi một gốc cây cổ thụ cũng là một thành viên quỷ binh, mười vạn quỷ binh có một ngàn Quỷ Tướng thông linh, trên Quỷ Tướng có còn Quỷ Soái, Quỷ Vương nữa hay không, vậy thì không biết được.
- Niên Luân Mộ Địa, một ngàn năm mới có thể sinh ra một vòng, vòng ngoài cùng chính là mới sinh ra trong một ngàn năm trở lại đây. Càng đi vào trong, niên kỷ của những cây cổ thụ kia càng cao, nhưng vòng cuối cùng không chỉ có một vạn năm thọ mệnh, tin tức trong đó khó lòng biết được.
- Vào trong tầng hai, nghe nói có mười vạn quỷ binh, vào tầng ba nghe nói có tám vạn quỷ binh. Nếu căn cứ theo như vậy mà phỏng đoán, càng đi vào trong, quỷ binh lại càng hùng mạnh, Quỷ Tướng lại càng không cần nói tới.
- Theo như những người trợ ra nói lại, trong đó có không ít quỷ binh Quỷ Tướng đã đạt tới cảnh giới cường giả, có thể thao túng dị bảo và binh khí công sát, quả thật là khó lòng chống đỡ.
- Nhưng chuyện kỳ quái chính là, khoảng đất trống giữa hai tầng với nhau lại hết sức an toàn, chưa từng có người nào bị công kích ở đó.
- Tình huống đại khái chính là như vậy, Vũ huynh đệ trăm ngàn lần cẩn thận.
Nguyễn Xạ Nhật nói xong, Vũ La cau chặt đôi mày, trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn Nguyễn Xạ Nhật chắp tay nói lời cảm tạ:
- Đa tạ Đại Tế Ti chỉ điểm.
Nguyễn Xạ Nhật chỉ cười:
- Không cần khách sáo.