Lương Mạt Vũ và Lương Thính Băng đều ngây dại, hai người chính là tử nữ (con trai con gái) của Lương Phu Tử, có nhân vật lớn nào chưa gặp qua? Thế nhưng thân phận của Tả Sư Dạ Vũ thực sự là quá mức kinh người rồi.
Ngọc Sát Ma Tôn đã công chiếm năm đại Ma Vực. rất có khả năng trở thành Ma Tôn đầu tiên sau Lam Điệp Tiên Tôn thống nhất Ma Vực.
Mà Ma Tôn không ngờ xuất hiện ở trong hoàng cung của Tiên Tôn đối địch, còn là phu nhân của Vũ La, điều này càng làm cho người ta giật mình.
Lương Thính Băng thoáng chút đã hiểu được, khí thế hùng mạnh trên người nữ nhân này là từ đâu mà đến, chỉ sợ nữ nhân này còn có thể đã thu liễm rồi đi? Bằng không khí thế ngập trời kia, toàn bộ Cự Tượng tinh cũng không giấu được.
Lương Thính Băng cũng hiểu được, vì sao Vũ La coi thường danh tiếng Tiên giới đệ nhất mỹ nhân kia của mình, có tuyệt đại giai nhân như vậy làm bạn, nữ tử khác còn ai có thể lọt vào mắt hắn.
Lần này vừa đến, trong lòng Lương Thính Băng cũng không còn chút lòng tranh cường háo thắng nào nữa, triệt để chịu phục rồi.
Tả Sư Dạ Vũ mỉm cười, nâng chén rượu lên hướng về phía hai người:
- Phu quân nhà ta được Lương huynh chiếu cố, Tả Sư tạ ơn tiên sinh.
Một chén rượu này nàng đã vô cùng nể mặt, nếu không phải bởi vì quan hệ của Vũ La, cho dù là Lương Phu Tử tới, Tả Sư Dạ Vũ cũng chưa chắc đã mỉm cười như vậy.
Vô luận là ai, đối mặt với Tả Sư Dạ Vũ cũng không dám qua loa, Lương Mạt Vũ vội vàng uống rượu, ở trước mặt Tả Sư Dạ Vũ hắn liền cảm giác được mồ hôi lạnh chảy như mưa, cuống quýt rời khỏi:
- Vũ La, các ngươi xa cách đã lâu, nhất định có nhiều chuyện muốn nói, ta cũng không có việc gì, ta đi trước. Ma Tôn điện hạ, Lương mỗ cáo từ. . .
Tả Sư Dạ Vũ gật đầu:
- Tiên sinh đi thong thả.
Lương Mạt Vũ kéo muội muội, chật vật chạy ra.
Ra khỏi cửa, Lương Mạt Vũ tức giận, quay lại trách mắng xuống đầu muội muội:
- Được rồi chứ, lúc này đã hết hy vọng chưa, thấy qua rồi chứ? Thế nào, tròn mắt chưa. . .
Nếu như là trước đây, Lương Thính Băng làm sao có thể chịu phục, nhất định sẽ tranh cãi một trận với ca ca. Thế nhưng lần này, Lương Thính Băng cười khổ, gật đầu nói:
- Chịu phục rồi. Ca ca, ta trở về trước, ngươi đi theo Vũ La, tiền đồ vô lượng, có lẽ thật sự có thể giải quyết vấn đề của ngươi. . .
Đêm nay là một đêm để mê, cả hai người đều điên cuồng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, dưới ánh trăng mông lung có một thân thể giống như mỹ ngọc nhẹ nhàng đứng lên. Tả Sư Dạ Vũ thân khoác khinh sam, đứng cạnh giường thâm tình nhìn Vũ La, Vũ La vẫn ngáy đều đều. Một lúc lâu sau, thâm tình vô tận hóa thành một tiếng than thở trong đáy lòng nàng, giai nhân yên lặng mà đi.
Vũ La gần như mở mắt ra cùng lúc đó.
Hắn cứ nằm như vậy, cũng không nhúc nhích, một mực đợi sau nửa canh giờ, trời sáng rồi hắn mới chậm rãi đứng dậy, quay ra bên ngoài hô một tiếng:
- Đi tìm Lương Mạt Vũ tới đây.
Lương Mạt Vũ tới rất nhanh, sau khi muội muội Lương Thính Băng đi, hắn cảm thấy cuộc sống lại thoải mái giống như trước kia.
Vũ La rất trực tiếp hỏi hắn:
- Ma Vực gần đây có đại sự gì phát sinh?
Lương Mạt Vũ dường như ý thức được điều gì, hơi nhíu mày nhưng rất nhanh đã trả lời:
- Hôm nay sau khi trở về ta cũng mới biết, Ma Vực gần đây có lời đồn, Ngọc Sát Ma Tôn sắp xuất binh Thiên Ưng Ma Vực, phía sau Thiên Ưng Ma Vực có sự ủng hộ của Tiên Long nhất tộc.
Vũ La gật gật đầu.
Phía sau Thiên Ưng Ma Vực có sự ủng hộ của Tiên Long nhất tộc, ở ngoại giới là lời đồn, từ trong miệng của Lương Mạt Vũ nói ra, vậy chính là sự thực rồi.
Vũ La sờ sờ cằm:
- Thu thập giúp ta tất cả tin tức của Tiên Long nhất tộc trong ba mươi năm gần đây.
Lương Mạt Vũ gật đầu đi ra, chỉ qua chừng hai canh giờ, hắn đã trở lại, để xuống một miếng ngọc, lẳng lặng đứng ở một bên. Vũ La không có ý nói gì nữa, Lương Mạt Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Vũ La dùng thần thức quét qua bên trong miếng ngọc, vừa xem đã hiểu.
Tiên Long nhất tộc đã kéo dài sự thần bí của Long tộc ở hạ giới, vẫn có rất ít người biết được, tình báo của Lương Mạt Vũ thu thập được đã rất nhiều rồi, nhưng đó chỉ là tương đối mà thôi.
Trong đó có hai điều làm cho Vũ La chú ý, điều thứ nhất, tộc trưởng Ngao Tốn của Tiên Long nhất tộc mấy năm trước đã từng bị trọng thương một lần. Vũ La tính toán thời gian, ăn khớp với thời gian Tả Sư Dạ Vũ tiến vào Ngũ Phương Giới. Điều thứ hai, chính là Ngao Tốn gần đây vừa mới xuất quan, nghe nói thực lực đã là đệ nhất Tiên giới.
Tin tức nhìn như đơn giản, Vũ La tổng hợp lại cân nhắc phương diện con người, trên cơ bản đã có thể suy đoán ra, vì sao Tả Sư Dạ Vũ lại đột nhiên đến đây.
Thực lực của Tả Sư Dạ Vũ, Tiên giới có mấy người có thể đả thương nàng? Có thể đả thương nàng, lại khiến nàng không thể không mạo hiểm tiến vào Ma Lạc Uyên để tránh né, lại càng không có mấy người. Thế nhưng tộc trưởng của Tiên Long nhất tộc nhất định như là một người.
Mà Ngao Tốn hùng mạnh hơn nữa, đã đả thương Tả Sư Dạ Vũ, bản thân nhất định cũng sẽ bị trọng thương.
Hôm nay hắn phá quan mà ra, thực lực tăng mạnh, đúng lúc này Tả Sư Dạ Vũ chỉ huy quân giết vào Thiên Ưng Ma Vực, không chút nghi ngờ Ngao Tốn sẽ cùng Tả Sư Dạ Vũ bạo phát một trận đại chiến lần thứ hai.
Với tính tình của Tả Sư Dạ Vũ, tuyệt đối sẽ không thoái nhượng, cho dù biết rõ nhất định bại, cũng sẽ không chút do dự vung đao mà lên.
Mà Tả Sư Dạ Vũ mấy năm nay bận việc mở rộng lãnh địa, Ngao Tốn lại bế quan tu luyện, hiển nhiên thực lực của Ngao Tốn sẽ hơn một chút. Tả Sư Dạ Vũ chỉ sợ là lo lắng, hiện tại không đến sau này ngay cả cơ hội đến cũng không có, bởi vậy mới đột nhiên bỏ xuống tất cả, không chút do dự xuất hiện ở trước mặt Vũ La.
Vũ La tay đặt trên miếng ngọc, khẽ thở dài, trong lòng trăm mối tơ vò.
- Nữ nhân, lại là vì nữ nhân. . .
Thanh âm của Lam Điệp Tiên Tôn vang lên trong não hải của hắn.
Vũ La đột nhiên trở nên hứng thú:
- Tiên Tôn đã từng có nữ tử khắc cốt ghi tâm chưa?
Từ lần trước kết nối Lam Điệp Tiên Tôn với Vũ La, đây là lần đầu tiên Vũ La nghe ra một chút dao động của tâm tình từ thanh âm của hắn, tia dao động này làm cho hắn đã có thêm vài phần nhân tính.
- Có, tự nhiên là có, bằng không vì sao ta nói như vậy. . .
Vũ La mỉm cười, có mấy người chân chính có thể làm được thái thượng vong tình? Huống chi nếu thực sự làm được, thì sinh mệnh này còn có ý nghĩa gì?
- Tiên Tôn có bằng lòng chỉ điểm bến mê cho ta hay không?
Lam Điệp Tiên Tôn không chút khách khí nói:
- Điều này còn cần ai chỉ điểm bến mê cho ngươi sao? Có người dám khi hiếp nữ nhân của ngươi, tự nhiên là giết đến tận cửa, không đuổi tận giết tuyệt cả nhà hắn, cũng phải làm cho hắn thân tử đạo tiêu, đoạn tử tuyệt tôn!
Vũ La:
Lam Điệp Tiên Tôn cường điệu:
- Không phải ta nói đùa với ngươi, ta luôn luôn là như vậy. Không chỉ là nữ nhân của ngươi, có người dám trêu chọc thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, tất cả đều xử lý như vậy.
Trong não hải của Vũ La tự nhiên xuất hiện một câu nói: nhổ cỏ tận gốc, họa lây người nhà!
Hắn thầm nghĩ nếu như ngươi đoạt xá Lương Mạt Vũ, thật sự là tuyệt phối.
- Nhưng đi. . . thực lực của ta không đủ nha.
Lam Điệp Tiên Tôn nói:
- Bên cạnh ngươi đã có bảo vật đề thăng thực lực, xem ngươi có dám dùng không? Vũ La nghi hoặc:
- Bảo vật gì?
- Mắt của Thái cổ Ma Long.
Vũ La kêu lên một tiếng kinh ngạc:
- Con ma nhãn kia?
- Đúng vậy. Thái cổ Ma Long năm xưa gần như chỉ bằng vào lực lượng của bản thân trấn áp toàn bộ Tiên giới. Năm đó mười ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù Cổ xưa cũng không thể trấn áp được nó, còn phải dựa vào sự hỗ trợ của Thái cổ Hà Đồ, mới có thể tạm thời vây khốn. Nếu như không phải Nguyên Hội vũ trụ kia hủy diệt, đến hiện tại Thái cổ Ma Long vẫn còn sống.