Tiên Tuyệt

Chương 865: Chương 865: Thăng lên Vương cấp (Thượng)




Mỗi một lần Phần Thiên cổ xuất hiện, nhất định có thể mang người sử dụng từ trong hiểm cảnh ra ngoài, chưa từng có ngoại lệ.

Nhưng hôm nay, ngoại lệ đã xảy ra.

Mộc Thác cũng ngây ngẩn:

- Chuyện. . . chuyện này làm sao có thể. . .

Ca Nguyệt nhanh nhẹn phản ứng, hội tụ chín đạo hào quang đánh ra một chưởng.

Vu Văn không chỉ có tiêu diệt Phần Thiên cổ, cũng giam cầm cả Mộc Thác. Y cũng giống như Xà Khâu cổ vừa rồi, chín luồng sáng đánh vào cơ thể nổ ầm một tiếng, máu thịt tung bay đầy trời.

Ca Nguyệt đánh chết Mộc Thác tạo ra tiếng nổ rung trời, vẫn không thể đánh thức mọi người tỉnh lại sau khiếp sợ vì Phần Thiên cổ bị cấm cố. Kể cả Cổ Mô, mọi người vẫn còn đang sững sờ nhìn Vũ La, người này phải diễn tả bằng chữ kỳ tích mới đúng. . .

Phần Thiên cổ được xưng có thể vượt trên tất cả lực lượng pháp tắc, nhưng chỉ được nghiệm chứng ở Tây Vực.

Trong Vu Văn của Vũ La, thành phần của linh văn và trận pháp gia nhập vào trong đó đã vượt xa lực lượng của Vu Văn. Phần Thiên cổ đối mặt với lực lượng như vậy không thể nào vượt qua được, chỉ còn đường bị diệt.

Vũ La rất hài lòng về thủ đoạn của mình, chẳng qua là hắn có chút không thể hiểu được, tại sao lần thứ hai thi triển, những người này rõ ràng đã nhìn thấy một lần rồi, lại tỏ ra khiếp sợ hơn cả lần đầu tiên?

Hắn không nhanh không chậm xuống khỏi cồn cát, chợt phát hiện ra dáng vẻ của đám Vu tộc vẫn còn ngây ngốc, không nhịn được cau mày hỏi:

- Các ngươi làm sao vậy?

Cổ Mô phục hồi tinh thần lại, ý niệm đầu tiên chính là quỳ sụp xuống.

Bà cơ hồ không cần suy nghĩ, vừa quỳ xuống đất lập tức lạy phục xuống, miệng thốt lên:

- Thánh Chủ giáng lâm!

Tất cả mọi người kịp phản ứng, cũng quỳ sụp xuống vái lạy trên mặt cát vàng:

- Thánh Chủ giáng lâm!

- Thánh Chủ giáng lâm!

- Thánh Chủ giáng lâm!

Mọi người hô liên tiếp ba tiếng, thanh âm chấn động tận trời.

Vu Văn sư Thánh cấp giam cầm Phần Thiên cổ, thực lực như vậy có thể nói không tiền khoáng hậu, Tây Vực đệ nhất. Mọi người hô lên “Thánh Chủ” là hoàn toàn thật lòng, không phải là vuốt mông ngựa Vũ La.

Vũ La sững sờ, trong nháy mắt tình cảnh tiền kiếp hắn ở Hoang Vân Thành hưởng thụ cả Nam Hoang triều bái, các môn các phái tung hồ vạn tuế dường như lại hiện ra trước mắt, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy bồi hồi xao xuyến.

Nơi này là một mảnh đất thần bí.

Ở chỗ này, bão cát cuồng bạo của Dạ Ma sa mạc phải dừng bước, thậm chí không thể nhích tới gần phạm vi mười dặm. Trong phạm vi mười dặm chính là một ốc đảo cực kỳ mỹ lệ, cổ mộc thành rừng, trên làn da thô ráp của cây khô quấn quanh dây leo ngàn năm, giống như những cánh tay cường tráng của nam nhân. Dưới bóng cây là những bãi cỏ xanh biêng biếc, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những đoá hoa nhỏ màu hồng tạo thành từng mảng. Buổi sáng trong rừng, sương ngưng tụ thành giọt trong suốt trên lá cây, lộ ra vẻ sinh cơ dạt dào.

Ở trung tâm rừng cây, có một dãy núi nguy nga kéo dài liên miên bất tuyệt. Từ xa nhìn lại, ngọn núi như ngọc, thác nước đổ dài, cho dù là ai cũng không ngờ được, trong trung tâm hung địa như Dạ Ma sa mạc lại là một nơi thế ngoại đào nguyên.

Phía ngoài chính là cuồn cuộn cát vàng, hai nơi đối lập vô cùng chấn động.

Bọn Vũ La đứng bên bìa Dạ Ma Quật, Vũ La có vẻ bất ngờ nhìn ốc đảo này:

- Đây là Dạ Ma Quật ư?

Ca Nguyệt bước lên phía trước một bước, cũng rung động vì vẻ diễm lệ của nơi này:

- Đích xác là Dạ Ma Quật, cơ hồ mỗi Vu tộc khi mới tới đây lần đầu tiên, cũng không thể nào tin được đây là Dạ Ma Quật hung danh khắp Tây Vực.

Đơn thuần xét về lực lượng, đội ngũ này đã được xưng tụng là kinh thế hãi tục rồi.

Cho dù là Hải Thiên bộ lạc vào thời kỳ hùng mạnh nhất, cũng khó lòng chọn ra được một đội ngũ như vậy.

Từ nhị phẩm đến nhất phẩm là một lằn ranh ngăn cách. Có Bộ Lạc có mấy mươi tên Vu Sĩ nhị phẩm, nhưng có thể ngay cả một tên Vu Sĩ nhất phẩm cũng không có.

Nhưng dưới sự giúp đỡ của Vũ La, lằn ranh này bị xóa bỏ không còn.

Có được một đội ngũ hùng mạnh như vậy bên cạnh, Ca Nguyệt hết sức yên tâm. Nàng tin rằng chỉ cần đoạt được Sử Tiền Ma Thủ, khôi phục bộ lạc không thành vấn đề.

Bất quá Vũ La đã báo trước cho mọi người, tất cả phải che giấu, cho nên mọi người đều ngụy trang trở thành cảnh giới cũ. Vũ La còn muốn ngụy trang bảo vệ thật sự hoàn hảo, bèn đích thân động thủ khắc cho mỗi người một đạo Vu Văn, khiến cho ngay cả Ca Nguyệt cũng không thể nhìn ra, lúc này hắn mới cảm thấy hài lòng.

- Mọi người cẩn thận một chút.

Mặc dù nhắc nhở một câu như vậy, nhưng trong lòng Ca Nguyệt cũng cảm thấy thoải mái. Nắm trong tay chiến lực hùng mạnh như vậy, có gì là đáng sợ nữa?

Nhưng mới vừa tiến vào rừng rậm không bao lâu, bọn họ đã phát hiện ra có điểm gì là lạ rồi. Lam Thạch hỏi:

- Phải chăng là ta đã đoán sai, không hiểu vì sao ta cảm thấy, dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta?

Hồng Lôi cũng gật đầu:

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Chỉ cần là Vu Sĩ nhất phẩm trở lên, đều có cảm giác như bọn họ.

Ca Nguyệt nhìn sang Cổ Mô, chỉ thấy Cổ Mô đang lẩm bẩm gì đó, thanh mộc trượng cổ xưa đã lấy mạng không biết bao nhiêu Vu tộc chậm rãi múa may trong tay bà.

Không ngờ chỉ chốc lát sau, bà cũng tỏ ra buồn bã:

- Ta cũng không làm gì được, địch nhân này ẩn giấu quá sâu.

Ca Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Vũ La, ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn.

Vũ La chỉ vào những gốc đại thụ xung quanh:

- Các ngươi cảm giác không sai, nhưng vì sao các ngươi không tìm được địch nhân ở nơi nào? Bởi vì mỗi một thân cây, mỗi một bụi cỏ nơi này chính là tai mắt của nó.

Cổ Mô là người có phản ứng đầu tiên:

- Là Thảo Mộc Cổ!

- Thảo Mộc Cổ hùng mạnh như vậy, tối thiểu cũng là nhất phẩm!

Thảo Mộc Cổ là một loại cổ trùng rất kỳ quái, có chút tương tự với thảo mộc thành tinh nơi Đồng Thổ, bất quá không phải là thành tinh, mà là thành cổ trùng.

Loại cổ trùng này vốn cực kỳ hiếm thấy, nhất phẩm dĩ nhiên là càng hiếm thấy hơn.

Mọi người nháy mắt trở nên hưng phấn, lúc này có thể thấy được khác với lúc trước. Nếu thực lực mọi người chưa đề thăng, thình lình gặp phải một con Thảo Mộc cổ hết sức khó nhằn, nhất định ai nấy sẽ tỏ ra lo lắng, ảo não vô cùng. Nhưng bây giờ cả đám đều nghĩ đến chuyện làm sao bắt được con Thảo Mộc cổ này, làm sao thuần phục con Thảo Mộc cổ này.

Hồng Lôi do dự một chút, sau đó cắn răng một cái đi tới trước mặt Vũ La, khom mình hành lễ:

- Đại nhân. . .

Vũ La thấy dáng y lộ vẻ khó khăn bèn hỏi:

- Sao hả, có chuyện gì vậy?

Hồng Lôi nói:

- Ta muốn cầu xin Đại nhân hỗ trợ. Ta muốn con Thảo Mộc cổ này.

Vũ La lập tức hiểu ra, Thảo Mộc cổ trân quý, tất cả mọi người đều hết sức thèm thuồng. Ai nấy đều là nhất phẩm, Hồng Lôi không có ưu thế gì, nhưng nếu có Vũ La ủng hộ, vậy thì lại khác.

Vũ La suy nghĩ một chút, kinh nghiệm tiền kiếp đã giúp hắn hiểu ra nhiều điều, nhất là phương diện trị thuộc hạ. Thưởng phạt phân minh chính là điều cơ bản nhất, tự nhiên Vũ La hiểu rất rõ ràng.

Hồng Lôi là một trong những người đi theo hắn từ đầu. Hơn nữa y khác với Cương Chuy, Thiểm Điện, tin tức linh thông, chiến lực hùng mạnh, thật sự là hảo trợ thủ, lại thêm ít nhất đến trước mắt vẫn luôn luôn tỏ ra trung thành. Người như vậy lần đầu tiên mở miệng, Vũ La không thể không thỏa mãn.

Hắn gật đầu:

- Giao cho ta đi.

Hồng Lôi vui mừng quá đỗi, quỳ xuống dập đầu lạy ba lạy liên tiếp:

- Đa tạ Đại nhân.

Vũ La khoát khoát tay, đi vào chỗ mọi người:

- Hãy nghe ta nói, con Thảo Mộc cổ này để cho Hồng Lôi đi.

Đám Vu tộc đang bàn tán vô cùng sôi nổi lập tức giống như vừa bị giội một chậu nước lạnh vào đầu. Bất quá chỉ trong chốc lát. mọi người vẫn rất nể tình, rối rít tỏ vẻ không hề tranh đoạt nữa.

Bọn họ đều nhận được ân huệ của Vũ La mới có thể trở thành Vu Sĩ nhất phẩm, Vũ La đã lên tiếng nói như vậy, làm sao bọn họ không thức thời, còn định phản đối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.