Chuyện này không thể trách Cơ Thường Tại, bản thân y đã là cường giả nhất phẩm trung, trong số người mà y mang theo đã có hai tên nhất phẩm hạ, bốn tên nhị phẩm trung, còn lại tất cả đều là tam phẩm, binh mã cường tráng.
Mà y hiểu rất rõ ràng lai lịch Lương Mạt Vũ, tự nhiên cho là Lương Mạt Vũ dẫn theo một đám gà đất chó ngói như vậy, nhất định là đi du sơn ngoạn thủy. Nếu xảy ra chuyện gì, những người này có tác dụng gì?
Bọn Hoàng Hầu khẽ cau mày, có chút bất mãn đối với Cơ Thường Tại. Bọn họ không biết, chẳng qua là Cơ Thường Tại muốn mượn cớ hợp binh một chỗ cùng Lương Mạt Vũ mà thôi.
- Cha, không phải vậy. . .
Cơ Tiểu Tiểu cũng rất cơ trí, mình đã phạm sai lầm một lần, không thể để cho mình phụ thân lại phạm sai lầm như vậy nữa.
- Ủa, con nói như vậy là có ý gì?
Cơ Tiểu Tiểu ghé tai phụ thân nói thầm, Cơ Thường Tại kinh ngạc liếc nhìn Vũ La một cái, giật mình hỏi lại:
- Hắn là. . . nhưng. . .
Mặc dù không nói hết lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Vũ La mang thân thể phàm tục, làm sao có thể lãnh đạo Lương Mạt Vũ?
Lương Mạt Vũ khoát tay:
- Những chuyện này, sớm muộn Cơ huynh cũng sẽ rõ. Vừa đúng lúc chúng ta cũng có chuyện khác, lệnh ái giao tới tận tay huynh, chúng ta cũng coi như yên tâm, cáo từ!
- Lương huynh chậm đã. . .
Cơ Thường Tại vội vàng gọi lại:
- Thì ra là vị huynh đệ này cứu tiểu nữ, Cơ mỗ cảm kích vô cùng, không biết Cơ mỗ có thể làm gì để báo đáp huynh đệ?
Vũ La khoát khoát tay:
- Không cần, gặp chuyện tự nhiên phải xen vào, không có vấn đề báo đáp hay không báo đáp.
Cơ Thường Tại vất vả lắm mới gặp được Lương Mạt Vũ, sao có thể cứ bỏ qua như vậy được, bèn vội vàng nói:
- Ân đức lớn như vậy, há có thể không báo?
Vũ La tự nhiên nhìn ra dụng tâm của y, có vẻ không nhịn được nói:
- Thật muốn báo đáp sao? Được, vậy ngươi nói cho ta biết địa điểm của Long Hóa Thạch. Cơ Thường Tại không ngờ rằng hắn thật sự muốn báo đáp, nhất thời ngây ngẩn cả người. Vũ La không nói một lời, xoay người rời đi.
Cơ Thường suy nghĩ đến chuyện Lương Mạt Vũ cũng ở đây, bèn nghiến răng một cái:
- Được, ta sẽ nói cho tiên sinh. . . Ở La Hổ sơn.
Vũ La dừng bước, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc ai nấy tỏ ra kỳ quái.
Cơ Tiểu Tiểu hỏi:
- Sao hả?
Lương Mạt Vũ nói:
- Địa điểm chúng ta đi kế tiếp chính là La Hổ sơn.
Cơ Thường Tại mừng rỡ:
- Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng đi.
Cuối cùng y cũng tìm được cớ đi theo bên cạnh Lương Mạt Vũ.
Lương Mạt Vũ cũng không có cách nào, mọi người không thể làm gì khác hơn là cùng nhau lên đường. Những người khác của Thanh Khâu tiên tộc cũng không biết lai lịch Lương Mạt Vũ thế nào, mặc dù thấy Cơ Thường Tại đối với Lương Mạt Vũ vô cùng khách sáo, nhưng đó là đối với Lương Mạt Vũ. Về phần những người còn lại. . . những người này thực lực quá kém, bọn họ không coi ra gì.
Mọi người kết bạn mà đi, Lương Mạt Vũ không tiện đi trước mặt Vũ La, Cơ Thường Tại dĩ nhiên là cùng Lương Mạt Vũ đồng hành, tự nhiên rơi lại phía sau một chút, cũng ở sau lưng Vũ La.
Đám thủ hạ của Cơ Thường Tại có hơi khó chịu, ngươi chỉ có thân thể phàm tục, bằng vào cái gì mà kiêu ngạo như thế?
Trên thực tế Vũ La không hề tỏ ra kiêu ngạo, hắn đi đầu tiên, thần sắc tỏ ra lạnh nhạt. Với địa vị của hắn ở Ngũ Phương giới năm xưa đã sớm thành thói quen. Nhưng đám thủ hạ của Cơ Thường Tại lại không cho là như vậy, ngươi không có thực lực, vậy nên ngoan ngoãn đi sau mới phải.
Những người này cũng không nhìn rõ bọn Lăng Hổ Quy, tuy rằng hai bên đồng hành, nhưng phân chia ra rất rõ ràng, cũng tuyệt không chú động mở miệng nói chuyện. Dường như giao lưu với người bên kia là một chuyện vô cùng mất mặt.
Bọn Hoàng Hầu chỉ có Hoàng Hầu hỏi thăm vài câu, sắc mặt đối phương vô cùng khó chịu, không thèm để ý. Bọn Hoàng Hầu thấy vậy cũng hiểu, chỉ hừ lạnh trong lòng, không thèm nói nữa.
Ngược lại Cơ Tiểu Tiểu cảm thấy có điểm khác thường, định nói gì đó để làm dịu bầu không khí. Đáng tiếc hai bên đều tỏ ra không thích, chỉ nói chuyện cùng Cơ Tiểu Tiểu, không chịu đáp lời đối phương. Khiến cho Cơ Tiểu Tiểu nói tới nỗi mệt nhoài nhưng không có chút hiệu quả nào.
Vũ La một mực nghe Cơ Tiểu Tiểu nói chuyện một hồi, quay đầu lại nhìn lướt qua, chỉ nhìn thần sắc mọi người cũng hiểu là có chuyện gì. Hắn không nói gì, tiếp tục lên đường.
La Hổ sơn có ba ngọn chủ phong nối liền nhau, ngoại hình giống như một loại hung thú bàn địa của Ngự Xạ Tinh tên là Thiên La Hô, cho nên mới có tên này.
Nơi này là địa điểm thứ mười mà bọn Vũ La xác định khả nghi. Sở dĩ có La Hổ sơn trong số đó là vì trong ba ngọn chủ phong này, trên ngọn ở giữa có một động huyệt thật lớn, hàng năm thổi ra một trận Âm sát cương phong. Tuy rằng không bằng cương phong trong Tinh Hải, nhưng cũng làm cho người ta dính phải chết đi. Xung quanh động này trong vòng mười dặm không có một ngọn cỏ.
Lúc trước tổ của Dạ Huy tra xét nơi này chỉ nhìn qua cửa động một chút, không dám mạo hiểm tiến vào.
Mọi người tới La Hổ sơn, Vũ La cũng biết nơi này không có Long Hóa Thạch, tin tức của Cơ Thường Tại nhất định là sai.
Nguyên nhân không vì gì khác, là vì Linh Long trong Minh Đường Cung không có một chút phản ứng.
Nếu so với long mộ ở địa điểm thứ nhất trước đây, Vũ La có thể cảm giác được Linh Long có vẻ thân thiết. Cũng nhờ cảm giác này cho nên hắn mới biết long thi còn trong đó, cho nên biết rõ long mộ này đã bị trộm qua nhưng vẫn kiên trì tiến vào.
Long thi vẫn còn đó, lại đã trải qua nhiều năm như vậy, nói không chừng có thể thai nghén ra thiên địa Linh Vật nào đó.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất vọng.
Hắn đứng trên La Hổ sơn này, lại không có một chút cảm giác gì, cũng biết tám thành là không có Long Hóa Thạch.
Cơ Thường Tại vung tay lên, dặn dò những người sau lưng:
- Tách ra đi, tìm kiếm địa điểm khả nghi.
Lương Mạt Vũ nói:
- Nơi này trước đây người của chúng ta đã từng điều tra qua, chỉ có một địa phương khả nghi, ở dưới ngọn chủ phong này.
Cơ Thường Tại cười cười, nói với thủ hạ:
- Tất cả nghe rồi chứ, dưới ngọn chủ phong này chính là khu vực trọng điểm.
Nhưng y lại không thu hồi mệnh lệnh trước đó. Lương Mạt Vũ khẽ cau mày, Cơ Thường Tại vội vàng giải thích:
- Lương huynh, dĩ nhiên là ta tin huynh, nhưng nơi này nhất định là thủ hạ của huynh tra xét, chuyện này. . . Có thể có chút sơ sót. . .
Mặc dù y nói một cách khách sáo, nhưng rõ ràng là coi thường người khác, không tin tưởng kết quả tra xét của người ta.
Lương Mạt Vũ bất động thanh sắc, chẳng qua chỉ lạnh nhạt buông một câu:
- Là thủ hạ của Vũ La, không phải là thủ hạ của ta.
Cơ Thường Tại vẫn sợ y cảm thấy không vui, lại giải thích một câu:
- Chuyện này vô cùng quan trọng, có lẽ Lương huynh cũng biết vì sao ta tới tìm Long Hóa Thạch, không thể không cẩn thận một chút.
Lương Mạt Vũ gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Vũ La nhìn đám người Thanh Khâu tiên tộc tỏ ra kiêu ngạo đang chia nhau đi tìm, chợt vung tay lên nói:
- Chúng ta đi thôi.
Mọi người sửng sốt:
- Đi sao? Còn chưa có vào động xem một chút kia mà. . .
Vũ La khoát tay:
- Bọn Cơ tiên sinh sẽ vào xem một chút, nếu phát hiện thiên địa Linh Vật, Cơ tiên sinh vừa khéo phải báo đáp ân tình ta cứu nữ nhi y, sẽ đưa thiên địa Linh Vật cho ta.
Cơ Thường Tại vội vàng nói:
- Dĩ nhiên.
- Vậy chúng ta còn ở lại chỗ này làm gì? Trực tiếp đi tới địa điểm kế đi thôi.
Vũ La nói xong xoay người muốn đi, chợt như nhớ tới điều gì, xoay người trở lại cười nói:
- Ta cũng có lời nhắc nhở tiên sinh trước, bất kể bên trong có thiên địa Linh Vật hay không, nhất định là không có Long Hóa Thạch. Chuyến này cũng tương đương tiên sinh làm việc cho ta, trong lòng ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ. . .
Cơ Thường Tại nhướng mày hỏi lại:
- Không có Long Hóa Thạch? Vũ tiên sinh khẳng định như vậy ư?
Vũ La cười một tiếng:
- Đa tạ, đa tạ!
Sau đó ôm quyền thi lễ, xoay người rời đi.
Mọi người đã chịu đủ bọn người Thanh Kháu Tiên tộc, lập tức đi theo Vũ La, ngay cả chào hỏi cũng không thèm.