Tu sĩ trẻ tuổi lười biếng kia vừa bước ra, Chu Hoành đã nheo mắt lại, trong lòng cười lạnh, thầm nhủ: thì ra là như vậy.
Y lặng lẽ ghé tai nói nhỏ với Vũ La:
- Đây là đệ tử kiệt xuất nhất của Cửu Nghi sơn, Tống Hồng Liệt, được xưng đệ nhất nhân trong lớp thanh niên Trung Châu.
Vũ La nhìn Tống Hồng Liệt một cái, gật gật đầu. Trước khi đến đây, Chu Hoành từng nhắc với hắn chuyện Trung Châu có người muốn lập Trung Châu Tuấn Kiệt bảng. Hiển nhiên nếu không có mình, Trạng Nguyên của Trung Châu Tuấn Kiệt bảng này chính là vị Tống Hồng Liệt trước mặt. Vũ La thấy tình hình trước mắt cũng hiểu ra, Trung Châu Tuấn Kiệt bảng mà mình không coi ra gì kia, lại có rất nhiều người thèm nhỏ dãi.
Tống Hồng Liệt cũng nheo nheo mắt quan sát Vũ La, ra vẻ như nhìn rất kỹ:
- Không biết ai đây, thật là kiêu ngạo, dám gọi tất cả chúng ta ra ngoài. . .
Tên tu sĩ trẻ tuổi khi nãy lập tức phối hợp, giọng điệu cố ý khoa trương:
- Hồng Liệt huynh, chỉ tại huynh có mắt mà không thấy Thái Sơn, vị này chính là Nhược Lô Ngục Vũ La nổi danh đáng sợ, kiêu ngạo cũng đáng sợ.
Đang nói chuyện, lại có một tên tu sĩ từ trong nhà đi ra, năm người cùng nhau cười ha hả.
Tống Hồng Liệt lại nói:
- Ta còn tưởng rằng là ai, thì ra là tên ngục tốt nhờ nịnh bợ nữ nhân mà leo lên.
Vũ La không để ý tới y, đưa mắt nhìn sang những gian phòng khác:
- Lúc này còn không ra, có lẽ cũng không phải là đồng bọn với các ngươi. . .
Hắn lại quay sang Lưu Thiên Uy:
- Lưu Thiên Hộ, giới thiệu cho ta những người này một chút. . .
Lưu Thiên Uy chỉ vào tên tu sĩ trẻ tuổi làm khó hắn đầu tiên:
- Đây là Trường Bạch Sơn Mộc Thương Bình. . .
Sau đó lại giới thiệu ba người kia, đại biểu cho Thái Âm sơn, Nga Mi cùng Không Động. Tống Hồng Liệt khoát tay ngăn lại:
- Không cần giới thiệu, chúng ta không có hứng thú biết một tên ngục tốt Nhược Lô Ngục.
Vũ La lẳng lặng nghe Lưu Thiên Uy giới thiệu, nhưng không hề có ý làm quen cùng bọn chúng, chỉ gật đầu nói:
- Tốt lắm, Cửu Nghi sơn, Thái Âm sơn, Trường Bạch sơn, Nga Mi, Không Động, năm đại Thiên Môn này bị thủ tiêu tư cách trong lần hợp tác này.
Tống Hồng Liệt cười lạnh một tiếng, vẻ lười biếng trên mặt biến mất, âm trầm nói:
- Thật là lớn lối, ngươi có thể làm chủ chuyện quan trọng vậy sao?
Cửu Đại Thiên Môn hợp tác liên thông Đông Thổ, theo như bọn y thấy, chuyện này chính là chuyện lớn tày trời, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tụ lại mở hội, cũng phải thương nghị mấy ngày trời mới có thể ngã ngũ. Tên Vũ La này có tư cách gì một lời quyết định ai có thể tham gia, ai không thể tham gia?
Tống Hồng Liệt cũng đoán chắc Vũ La không dám phát tác, cho nên mới dám cố ý khiêu khích, muốn đè ép Vũ La một phen.
Sắc mặt Vũ La hết sức bình thản, dường như vừa đưa ra một quyết định không liên quan gì tới đại cục:
- Ta nói đá các ngươi ra ngoài, chính là đá các ngươi ra ngoài. Hiện tại các ngươi. . .
Hắn chỉ tay ra ngoài đảo:
- Cút cho ta!
Tống Hồng Liệt giận tím mặt:
- Cuồng vọng vô tri, ngươi thật cho là. . .
Vũ La cũng không muốn nghe y lải nhải nữa:
- Những lời nên nói ta đã nói xong, đám xuẩn ngốc này còn ở đây thật là chướng mắt, cút cho ta!
Vu lực màu vàng sẫm thình lình phát động, một con hắc long cuồn cuộn phóng vút lên cao.
Tu sĩ Trung Châu hàng vạn năm qua chưa từng thấy qua Vu lực phát động, lập tức khiến cho năm tên tu sĩ thanh niên tại trường luống cuống tay chân.
Lực lượng của thuộc tính Phong trong Vu lực màu vàng sẫm lại càng đáng sợ, chỉ quét một cái đã khiến cho y phục trên thân năm người nhất thời trở thành phấn vụn, da thịt nhanh chóng khô héo nứt nẻ, máu tươi rỉ ra.
Vu lực màu vàng sẫm hùng mạnh hóa thành một cơn trốt xoáy, cuốn lấy năm người bay lên không.
Chu Hoành ở bên thấy muội phu chỉ vừa ra tay đã đánh bay năm người, hơn nữa năm người này cũng là nhân vật mà Cửu Đại Thiên Môn dốc lòng bồi dưỡng, tương lai chắc chắn tiến vào Trung Châu Tuấn Kiệt bảng, hưng phấn tới nỗi vỗ tay cười to, nhiệt huyết sôi trào.
Vũ La cũng chỉ bĩu môi một cái, quay đầu nói với Chu Hoành:
- Có thấy sảng khoái chăng?
Chu Hoành sửng sốt, ngươi vô cùng bá đạo, vừa ra tay đã đuổi năm người ra khỏi Tháp Sơn đảo, lại đuổi môn phái người ta ra khỏi hiệp nghị hợp tác, như vậy còn chưa sảng khoái sao, phải làm thế nào mới sảng khoái?
Vũ La lắc lắc đầu:
- Bị năm tên xuẩn ngốc này làm cho bụng đầy lửa giận, tại sao có thể dễ dàng tha cho bọn chúng như vậy?
Hắn giơ tay lên, vận chuyển Mộc Thần Lực của Bồng Kinh Thần Mộc, đánh ra một quyền cách không.
Mộc Thần Lực hóa thành một đạo sấm sét nổ ầm vang giữa không trung. năm người hét thảm một tiếng, bị đánh gãy xương cốt nửa người, nội phủ lệch vị trí, kinh mạch đứt lìa vặn vẹo, không tu dưỡng vài năm đừng mong hồi phục lại.
- Ha ha ha!
Vũ La cười một tiếng, vuốt vuốt ngực mình:
- Phát tiết được cơn tức giận này, ta cảm thấy rất sảng khoái, nhưng vẫn còn kém một chút. . .
Chu Hoành trợn mắt há mồm:
- Còn kém nữa sao?
Vũ La chợt quát:
- Lưu Thiên Uy đâu?
Gần đây Lưu Thiên Hộ Đại nhân bị đám người này chọc tức không nhẹ, gần như đã chịu nội thương. Hôm nay thấy cô gia vừa ra tay đã như trời giáng, đánh cho đám ngu xuẩn này răng rơi đầy đất, Lưu Thiên Uy đã thầm khoái chí trong lòng. Cô gia hả giận, y cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn, lập tức thông minh ra.
Nghe thấy Vũ La gọi mình, lập tức tinh khí thần sung túc, lớn tiếng đáp:
- Có tiểu nhân!
- Phái vài người đưa năm người bọn chúng tới Đương Dương thành, tìm một thanh lâu, cho mỗi tên uống một liều thuốc cường dương. Sau đó chiêu cáo khắp thiên hạ, năm thanh niên thiên tài trên Trung Châu Tuấn Kiệt bảng du ngoạn thanh lâu Đương Dương thành một chuyến, đây là thịnh sự không nhỏ!
Lưu Thiên Uy trợn mắt há mồm:
- Cô gia. . .
- Phải chọn thanh lâu cao cấp một chút, không thể bạc đãi năm thanh niên thiên tài.
- Cô. . . Cô gia. . .
Vũ La trừng mắt:
- Sao hả, đừng nói với ta đường đường Ám Vệ mà không có thuốc cường dương. . .
Lưu Thiên Uy liều mạng phen này: cô gia còn không sợ, ta sợ cái gì!
- Ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định làm tốt chuyện này.
Lưu Thiên Uy vừa ra cửa đã la lớn:
- Tôn Thất, có mối làm ăn lớn. . .
Chu Hoành ở một bên ngây ngốc trong chốc lát, bỗng nhiên nhảy dựng lên cười ha hả, ra sức kéo vai Vũ La:
- Hảo muội phu, thật là khí phách! Sảng khoái thật, sảng khoái vô cùng, như vậy mới đủ!
Cho đến lúc này, cửa những căn phòng khác mới mở ra, bên trong có ba tu sĩ thanh niên tiến ra. Một người trong đó cười khổ một tiếng, chắp tay đối nói với Vũ La:
- Tại hạ Long Hổ Sơn Thương Ngọc Bác, Vũ huynh tỏ ra quyết đoán như vậy, quả thật là sảng khoái, nhưng. . . y lắc lắc đầu, cũng không nói tiếp.
Vũ La khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời giải thích, chẳng qua chỉ nói:
- Các vị, xin lỗi, có thể còn phải chờ ở chỗ này thêm vài ngày, Tháp Sơn đảo quả thật đơn sơ, khuất tất mọi người.
Một tin tức bạo phát lan truyền khắp cả Trung Châu rất nhanh: năm thanh niên thiên tài của Thái Âm sơn, Trường Bạch sơn, Nga Mi, Không Động, lấy Cửu Nghi sơn Tống Hồng Liệt cầm đầu, du ngoạn thanh lâu Đương Dương thành.
Theo tên sai vặt thanh lâu kể lại, lúc năm người tiến vào cũng là nhất trụ kình thiên. Trong lầu các cô nương thay nhau ra trận một hơi mười mấy người, mới có thể giúp cho năm vị đạo gia diệt hỏa.
Trong phường thanh lâu Đương Dương thành lập tức truyền nhau: người tu chân quả nhiên giữ chặt nguyên dương, thật là hiếm thấy!
Chuyện này khiến cho cả Tu Chân Giới vô cùng mất mặt, người sáng suốt nhìn qua cũng biết năm người là bị người chế trụ, đưa tới Đương Dương thành, đương nhiên là mất mặt hơn nhiều so với tự mình đi tới thanh lâu.
Năm đại Thiên Môn kia căm tức vô cùng, âm thầm phái người đón đệ tử của mình trở về, trách phạt, chửi mắng, khiển trách các loại tự nhiên là không thiếu được.
Tôn Thất vốn mau mồm mau miệng, tin năm người Tống Hồng Liệt không đỡ được một chiêu của Vũ La cũng theo đó truyền khắp Trung Châu vô cùng nhanh chóng. Danh tiếng Tống Hồng Liệt rơi xuống vực sâu vạn trượng, không còn oai phong của đệ nhất nhân trong lớp thanh niên năm nào.