Bên phải Vũ La cách chừng trăm trượng. Cốc Mục Thanh một thân sắc phục bộ khoái màu xanh đen, thắt lưng ngọc ngang lưng, khiến cho vóc người thon thả của nàng càng lộ vẻ ngạo nhân. Gió đêm lành lạnh thổi y phục nàng bay lất phất, Cốc Mục Thanh đứng sừng sững trên núi đá, hai tay chắp sau lưng giống như một pho tượng nữ thần lãnh ngạo, không dính bụi trần, ngạo thị thiên địa.
Trong lòng Vũ La chợt cồn cào dậy sóng, nếu có được một hồng nhan tri kỷ như vậy bầu bạn bên cạnh, cùng nhau du sơn ngoạn thủy khắp thiên hạ, quả thật cũng không sống uổng đời này.
Thình lình một trận quỷ phong từ trong sơn cốc thổi ra, tất cả thảm thực vật, đất đá trong sơn cốc lại nổ tung lần nữa, hóa thành tro bụi, quỷ phong thổi qua giống như một thanh đao bén quét qua sơn cốc, khiến cho một rãnh sâu xuất hiện, hai bên bụi bốc mờ mịt, đầy cả không trung.
Vốn Diệp Trọng Lạc đang ngồi xếp bằng giữa không trung chợt mở bừng mắt. Vừa khéo lão ngồi quay mặt về hướng Mộc Dịch Binh Lang, khiến cho gã vô cùng hoảng sợ, bởi vì gã phát hiện ra đôi mắt Diệp Trọng Lạc đã không còn đồng tử, chỉ có hai tròng mắt trắng dã.
Diệp Trọng Lạc đang lẩm bẩm, dường như đang suy tính chuyện gì.
Hai tròng mắt trắng dã như vậy là dấu hiệu lão đã vận chuyển toàn lực Đại Diễn Thần số, bất quá vẻ mặt kinh hãi của Mộc Dịch Binh Lang vẫn lọt vào mắt lão. Diệp Trọng Lạc không lộ vẻ gì bên ngoài, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy không vui.
Đường đường một kẻ có được Linh Ngọc Tuệ Căn, lại tỏ ra không trấn định như vậy.
Đạo quỷ phong thứ hai đã nổi lên trong sơn cốc, lại tạo ra một rãnh sâu trên mặt đất, khiến cho bụi đất bốc lên mù mịt.
Ngay sau đó là đạo thứ ba, đạo thứ tư.
Lúc đạo quỷ phong thứ năm nổi lên. Diệp Trọng Lạc thình lình động. Lão vung tay điểm ra một cái, trúng vào địa phương mà đạo quỷ phong thứ năm bay tới. Sau đó Diệp Trọng Lạc tính toán chuẩn xác vô cùng, mỗi một đạo quỷ phong nổi lên. Diệp Trọng Lạc đều có thể tính đúng trước đó một bước.
Sau mười chín đạo quỷ phong, mặt đất bên trong sơn cốc đã đầy khe rãnh, bụi đất mịt mù, không thể nhìn rõ tình huống bên trong.
Tay Diệp Trọng Lạc vẫn còn giơ lên giữa không trung, trong sơn cốc đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Ngay sau đó khoảng mười bảy đạo quỷ phong đồng loạt bạo phát, từ trong sơn cốc bắn ra bên ngoài, mỗi một đạo quỷ phong đều nhắm vào một người đang canh giữ bên ngoài sơn cốc.
Mọi người chấn động, dốc hết toàn lực đề phòng, điên cuồng vận chuyển linh nguyên, điều chỉnh thân mình đến trạng thái tốt nhất. Một tay bấm pháp quyết chuẩn bị sử dụng pháp bảo, tay kia giơ cao ống đồng.
Quỷ phong đập vào mặt mà qua, bụi đất mịt trời bay tới, lập tức xung quanh tất cả mọi người trở nên mông lung mờ mịt. Sau khi quỷ phong qua đi, một cỗ sát ý sắc bén như phi kiếm đâm tới.
Nhất thời có người hét lớn, thi nhau sử dụng pháp bảo, pháp thuật công kích. Trong lúc nhất thời, xung quanh sơn cốc nổi lên hào quang chói mắt, rất nhanh đã thổi tan bụi đất mịt trời.
Một tay Vũ La thủ sẵn ống đồng, lai kia âm thầm nắm lấy đạo linh phù mà mình vừa luyện chế. Trong mái tóc hắn, sợi xích giống như một con linh xà đang âm thầm lặng lẽ mai phục.
Vũ La không hề kinh hoàng chút nào, tuy rằng hắn không thể sử dụng nguyên hồn ở nơi này, nhưng cũng biết rằng Thập Phương Quỹ Độn vẫn chưa tới, bởi vì Phong Thần Bảng vẫn chưa xuất ra thần niệm hỏi ý hắn.
Hắn nghiêng tay lắng nghe, hầu như tất cả mọi người đều đã ra tay. Trong số những người này, nhất định có người nhìn ra cỗ sát ý đầu tiên này bất quá chỉ là phô trương thanh thế, nhưng chuyện lần này vô cùng trọng đại, cẩn thận vẫn hơn, cho nên bọn họ mới ra tay. Vạn nhất Thập Phương Quỷ Độn bất ngờ chạy ra thì sao?
Thình lình một tràng thanh âm dồn dập vang lên, phía trên bụi đất mịt mờ, dáng vẻ Diệp Trọng Lạc sừng sững oai phong, đôi đồng tử trắng dã của lão lúc này trở nên giống như Nguyệt Thần, chỉ về phía Cốc Mục Thanh thét lớn:
- Mục Thanh, cẩn thận!
Vũ La cảm thấy kinh ngạc trong lòng, Thập Phương Quỷ Độn bay về phía Cốc Mục Thanh, chẳng lẽ mục tiêu thật sự của nó là Cốc Mục Thanh thật sao. Nơi này ngoại trừ Diệp Trọng Lạc ra, kẻ hùng mạnh nhất chính là Cốc Mục Thanh, mà Cốc Mục Thanh chỉ cách mình bất quá chừng trăm trượng. . .
Gần như cùng lúc với tiếng thét của Diệp Trọng Lạc vang lên. Phong Thần Bảng cũng truyền cho Vũ La một đạo thần niệm:
- Phát hiện Mệnh Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay không?
Vũ La hận tới nỗi muốn cất tiếng mắng chửi một trận, sắc phong cái rắm!
Hắn lập tức ra lệnh từ chối, đồng thời cũng hiểu rõ rằng, quả nhiên Thập Phương Quỷ Độn giảo hoạt vô cùng, bay về phía Cốc Mục Thanh chỉ là nghi binh, thật ra nó định chạy trốn về phía mình.
Cốc Mục Thanh lo lắng kêu to:
- Không xong, nó bay về phía Vũ La!
Thác Bạt Thao Thiên gầm lên giận dữ, toàn thân toát ra linh quang chói sáng như rồng, hai chân giậm mạnh xuống đất kêu ầm, tạo ra một chiếc hố sâu. Thân hình y lập tức bay vọt lên không, sợi xích vung ra, kêu vụt một tiếng lớn, bay về phía trước chuẩn bị cuốn lấy thân hình Vũ La.
Lúc này trên mặt đất thình lình nổi lên một đường dài, nhanh chóng tới gần Vũ La.
Diệp Trọng Lạc cũng không ngờ Thập Phương Quỷ Độn lại giảo hoạt như vậy, lúc này mới hiểu rõ ràng, lập tức quát lớn:
- Không xong. Tiểu Chu Thiên Phong Ma cấm trận không vây khốn được nó. Mọi người chú ý, lúc trước chúng ta đã tính sai lầm, trăm ngàn lần không được dùng ống đồng kia chiếu vào nó!
Thập Phương Quỷ Độn ẩn dưới lòng đất, lượn tới lượn lui tránh được lực lượng chính diện của Tiêu Chu Thiên Phong Ma cấm trận, tả xông hữu đột như vào chỗ không người.
Mộc Dịch Binh Lang nhìn thấy Thập Phương Quỷ Độn chạy về phía Vũ La, nhất thời vô cùng hưng phấn. Tất cả mọi người đổ xô về phía Vũ La, định cứu viện hắn. Mộc Dịch Binh Lang lại kêu to:
- Mọi người mau lên, tên tiểu tử nọ là tên phế vật, chắc chắn không ngăn nổi. Ta đã nói hắn thành sự không đủ bại sự có thừa, chắc chắn sẽ làm vướng tay chân chúng ta. . .
Vốn trước đây Diệp Trọng Lạc đoán sai khả năng chạy trốn của Thập Phương Quỷ Độn, trong lòng đang bực tức, Mộc Dịch Binh Lang lại nói như vậy, lão càng cảm thấy khó ưa thiếu niên này.
Chuyện này không thể trách Diệp Trọng Lạc tu dưỡng không đủ, đó là chuyện thường tình của con người. Trên thực tế ở Thẩm Phán Đình. Diệp Trọng Lạc là phán quan chính trực có tiếng.
Một cỗ khí âm hàn đập vào mặt mà đến, xung quanh Vũ La nổi lên từng lớp băng mỏng gắn kết vào nhau, nháy mắt Vũ La đã trở thành một pho tượng băng.
Huyết quang li ti như sợi tóc đỏ sẫm từ dưới đất lan tràn lên, vô cùng tận đâm vào tượng băng này.
Tốc độ của Thập Phương Quỷ Độn là độc nhất vô nhị, tuy rằng mọi người đã dốc hết toàn lực chạy tới, nhưng đã không còn kịp nữa.
Thác Bạt Thao Thiên nổi giận gầm lên một tiếng như đứt ruột:
- Vũ La. . .
Cốc Mục Thanh ngây dại toàn thân, ngơ ngác đứng sững giữa không trung nhìn tượng băng đang bị từng tia huyết quang li ti xâm nhập.
Vẻ mặt Kiều Hổ vô cùng ảm đạm, duy chỉ có Diệp Niệm Am không hề dừng bước, vẫn cấp tốc chạy tới.
Mộc Dịch Binh Lang lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng lại nhanh chóng che giấu, làm ra vẻ thỏ chết cáo buồn.
Diệp Trọng Lạc buông tiếng than dài, lần này chẳng những để cho Thập Phương Quỷ Độn chạy thoát, còn tổn thất thêm một tên ngục tốt Nhược Lô Ngục, coi như thất bại thảm hại. Lần này trở về, e rằng phải đối mặt với vô số người châm chọc khiêu khích.
Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Vũ La đã bất hạnh chết đi, đột nhiên một tiếng rắc vang lên, những tia huyết quang đang xâm nhập tượng băng bỗng nhiên dừng lại. Ngay sau đó, thanh âm răng rắc vang lên liên tiếp, tượng băng thình lình vỡ tan, để lộ ra Vũ La đang dùng hai tay cầm lấy tia máu, hung hăng cắn nuốt.
Những tia máu li ti này là tinh hoa của Thập Phương Quỷ Độn, lại bị Vũ La cắn nuốt từng đoạn từng đoạn, hắn chỉ cần ngoạm mấy miếng đã làm Thập Phương Quỷ Độn tổn thất khoảng một phần năm tinh hoa.
Tuy rằng những tia huyết quang này run rẩy kịch liệt, nhưng Vũ La vẫn ra sức túm bắt, sau đó hung hăng cắn chúng tới tấp.
Rốt cục Thập Phương Quỷ Độn không chịu nổi, đành gắng chịu bị thương, giãy dụa kịch liệt, vùng thoát khỏi tay Vũ La, chui thẳng vào lòng đất, cuốn vó chạy dài.
Vũ La đuổi theo một bước, một chưởng vỗ thẳng xuống mặt đất.
Bùng. . . trong phạm vi mười trượng, mặt đất nhộn nhạo giống như sóng gợn, chỉ nghe Thập Phương Quỷ Độn phát ra tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên bị thương không nhẹ, nhưng hiện tại nó sợ hãi Vũ La như rắn rết, chỉ lo bỏ chạy trối chết.
Chưởng này của Vũ La đã sử dụng lực lượng của Thiên Phủ Chi Quốc, cả rừng Bích Linh Thần Mộc, có chừng một phần ngàn lực lượng truyền qua tay hắn đánh xuống. Trúng phải chưởng này, Thập Phương Quỷ Độn vô cùng khổ sở.
Lòng bàn tay Vũ La giấu sẵn sợi xích, chỉ cần Thập Phương Quỷ Độn hơi ngừng lại một chút, sợi xích lập tức sẽ xông lên trói chặt lấy nó.
Bất quá Thập Phương Quỷ Độn vô cùng giảo hoạt, đoán rằng Vũ La vẫn còn chuẩn bị chờ sẵn, cho dù liều bị thương cũng quyết đào tẩu, Vũ La cũng không có cách nào.
Vừa rồi hắn đã nuốt khoảng một phần năm tinh hoa của Thập Phương Quỷ Độn, pháp môn Thực Phù trong bụng chậm rãi vận chuyển, đang dần dần luyện hóa tinh hoa này thành một luồng linh khí màu đỏ sẫm, chỉ cần vài canh giờ nữa là có thể luyện hóa ra một lá linh phù mới.
Đây gọi là linh cơ thoáng động, thật ra Vũ La không hề thiếu thủ đoạn để thoát khỏi Thập Phương Quỷ Độn khống chế, nhưng nếu hắn sử dụng, tương lai sẽ khó lòng giải thích với bọn Diệp Niệm Am. Còn pháp môn Thực Phù này chưa từng xuất hiện trên Tu Chân Giới, Vũ La chỉ cần nói mình ra tay loạn lên, đánh bậy đánh bạ cũng có thể qua mặt được bọn họ.
Vốn tất cả mọi người đều cho rằng nhất định lần này Vũ La gặp nạn, không ngờ tình thế thình lình nghịch chuyển. Suýt chút nữa hắn đã cắn chết Thập Phương Quỷ Độn, còn Thập Phương Quỷ Độn hiện tại đang phải chạy trốn như chuột.
Mọi người còn đang chấn động, lúc này sợi xích huyết quang của Thác Bạt Thao Thiên mới quất trúng mặt đất đánh ầm một tiếng. Mặt đất rung động, Vũ La lảo đảo một lúc. Tự nhiên hắn không cần khách sáo với Thác Bạt Thao Thiên, lúc này quay mặt về phía Thác Bạt Thao Thiên, dáng vẻ như hung thần ác sát quát lớn:
- Ngươi muốn cứu mạng ta hay lấy mạng ta vậy?
Thác Bạt Thao Thiên thấy hắn không có việc gì, mừng đến bật cười ha hả, cũng không so đo với hắn.
Cốc Mục Thanh thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc vừa rồi, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng, giống như một nữ nhân vừa mới trở thành quả phụ.
Đáng tiếc vừa rồi Vũ La dồn hết tâm tư đối phó Thập Phương Quỷ Độn, cho nên không phát hiện ra Cốc Mục Thanh thất thố. Bằng không nhất định hắn đã có thể đoán ra, Cốc Mục Thanh đã biết thân phận của mình.
Vừa rồi Diệp Trọng Lạc còn đang thất vọng vô cùng. Lần này nhiệm vụ thất bại, còn làm hại một thiếu niên ngục tốt của người ta toi mạng, lần này trở về nhất định sẽ bị đồng liêu châm chọc. Quan trọng hơn là một loạt kế hoạch sau đó phải hoàn toàn vứt bỏ, ắt mình sẽ phải gánh lấy trách nhiệm không nhỏ.
Không ngờ Vũ La bỗng nhiên sống lại, hơn nữa đuổi Thập Phương Quỷ Độn vốn sắp sửa thoát phải chạy ngược trở về.
Chỉ là mắt lão nhìn thấy Vũ La đang cắn từng miếng tinh hoa Thập Phương Quỷ Độn, cảm thấy đau lòng tới nỗi râu tóc run rẩy:
- Tên. . . tên xú tiểu tử ngươi, nếu ngươi còn dám ăn nữa sẽ không yên với ta. . .
Tuy rằng oán giận, nhưng lão nhân gia vẫn cười ha hả, giống như một vị gia gia hiền hòa đang trách cứ đứa cháu bướng bỉnh.
Vốn Diệp Niệm Am đang chạy thẳng tới chỗ Vũ La, hiện tại thấy Vũ La đã bình an vô sự, lão lập tức quay đầu lại đuổi theo Thập Phương Quỷ Độn. Từ lúc Thập Phương Quỷ Độn chạy khỏi tay Vũ La, nó lập tức chạy không ngừng về phía kẻ yếu nhất trong những người ở đây: Mộc Dịch Binh Lang.
Mộc Dịch Binh Lang đang vui mừng thấy người khác gặp họa, không ngờ Vũ La vẫn sống khỏe mạnh, còn Thập Phương Quỷ Độn đã đào tẩu. Kẻ đáng chết lại không chết, còn Thập Phương Quỷ Độn lại chạy về phía mình.
Tốc độ của Thập Phương Quỷ Độn không cho Mộc Dịch Binh Lang có thời gian phản ứng, nháy mắt đã tới trước mặt gã.
Một tiếng nổ ầm vang lên, bùn đất trước mặt Mộc Dịch Binh Lang nổ tung, bắn ra loạn xạ trước mặt gã. Mộc Dịch Binh Lang kêu lên sợ hãi, vội vàng giơ ống đồng lên. Trong lúc nhất thời kinh hoảng, gã đã quên đi lời dặn dò của Diệp Trọng Lạc lúc trước.
Ống đồng này là do Diệp Trọng Lạc chuẩn bị dựa theo phỏng đoán của lão về tư chất của Thập Phương Quỷ Độn, ống này có pháp thuật vô cùng bá đạo, uy lực tuyệt luân, chỉ thấy một đạo hào quang từ viên thủy tinh bắn nhanh ra, nháy mắt đã bao phủ phạm vi ba trượng trước mặt Mộc Dịch Binh Lang.
Những tia huyết quang li ti kia lập tức biến mất bên trong hào quang. Mộc Dịch Binh Lang thấy vậy mừng rỡ:
- Ha ha ha, ta đã thu phục được nó rồi. . .
Mộc Dịch Trạc đang liều mạng chạy tới, vừa nhìn rõ nhất thời trợn mắt rách khóe, giật giọng kêu lên:
- Binh Lang, mau tránh. . .
Mộc Dịch Binh Lang nghe vậy ngơ ngác:
- Chuyện gì vậy, phụ thân?
Dưới chân Mộc Dịch Binh Lang thình lình hiện lên vô số tia máu, ám quang cuồng động, sóng máu phóng vút lên cao, nháy mắt bao trùm lấy Mộc Dịch Binh Lang.
Diệp Trọng Lạc thét lớn, vung tay điểm ra một chỉ, cách không bắn ra một đạo lôi quang, ầm một tiếng đầy ngược sóng máu đầy trời trở về.
Mộc Dịch Binh Lang hét thảm, miệng phun ra ba búng máu đen kịt, ngã lăn ra đất.
Thập Phương Quỷ Độn thu lại tia máu đầy trời, hóa thành một giọt huyết châu, chui vào trong lòng đất biến mất.
Diệp Trọng Lạc miễn cưỡng phát động pháp thuật, cơ bắp toàn thân rách toạc, máu màu đỏ sẫm tuôn ra nhiễm đỏ áo bào trắng của lão. Thân hình lão chợt lảo đảo, ngã từ trên không xuống đất.
Cốc Mục Thanh và Hổ Mãnh giật mình kinh hãi, vội vàng xông về phía trước đón lấy lão, nhưng Diệp Trọng Lạc xua tay liên tục:
- Đừng lo cho ta, mau mau đuổi theo, trăm ngàn lần đừng để nó chạy trốn.
Bạch Thắng Kiếp đã tranh trước một bước, hóa thành một làn khói nhẹ đuổi theo. Đương nhiên Diệp Niệm Am lấy đại cục làm trọng, cũng đuổi sát theo sau.
Mộc Dịch Trạc quan sát con mình, thở ra một hơi thật dài, tối thiểu không lo tính mạng. Y lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái trước mặt Diệp Trọng Lạc:
- Đa tạ ân cứu mạng của Diệp Đại nhân.
Diệp Trọng Lạc đã không còn bao nhiêu sức lực, chỉ khẽ xua tay:
- Cốc Mục Thanh làm chủ, tất cả đuổi theo mau. . .
Vốn Diệp Trọng Lạc không sở trường về chiến đấu, thủ đoạn công kích của lão chỉ là trận pháp và diễn số. Hai loại công kích này vô cùng hao tổn linh nguyên, tổn hao dương thọ. Ban đầu Diệp Trọng Lạc tính toán mắt trận, sau đó bày trận, lại dùng Đại Diễn Thần số tính toán phương hướng Thập Phương Quỷ Độn chạy trốn. Liên tục như vậy, cho dù lão có được tu vi Đại Năng, nhưng một thân linh nguyên cũng đã hao tốn tới bảy, tám thành.
Lúc Vũ La gặp nạn vì quá bất ngờ, cho nên lão không kịp phản ứng. Tới Mộc Dịch Binh Lang, lúc ấy lão đã ngưng tụ được một chút linh nguyên, lập tức phát động Cửu Thiên Thần Lôi, đánh tan sóng máu của Thập Phương Quỷ Độn.
Chỉ là pháp thuật cũng có phản chấn, dù Diệp Trọng Lạc có tu vi Đại Năng, nhưng lão tiết lộ thiên cơ quá nhiều, sử dụng Đại Diễn Thần số, tổn hại đối với thân thể khó có thể bù lại được. Một đạo Cửu Thiên Thần Lôi này cứu được mạng của Mộc Dịch Binh Lang, nhưng phản chấn của nó làm cho Diệp Trọng Lạc da thịt rách nát, máu tươi chảy ròng ròng. Thêm vào hao tổn thân thể trước đó, khiến cho Diệp Trọng Lạc không thể chống đỡ được nữa.
Sau khi dặn dò xong mấy lời, Diệp Trọng Lạc thở hổn hển vài hơi, lập tức ngất đi.
Cốc Mục Thanh quyết định rất nhanh, gọi hai kiệu phu lại đưa Diệp Trọng Lạc vào trong kiệu, bảo bọn họ về Nhược Lô Ngục trước, còn mình dẫn dắt những người còn lại tiếp tục đuổi theo Thập Phương Quỷ Độn.
Trưởng Lão hội nhất định phải lấy cho bằng được Thập Phương Quỷ Độn.
Mộc Dịch Trạc cẩn thận lấy trong lòng ra một hộp ngọc hình vuông to như mắt rồng, mở hộp ra, bên trong là một hoàn thuốc sáp.
Lớp sáp bao bọc bên ngoài không phải là sáp, không biết chế bằng tài liệu gì, lại toát ra một cỗ hào quang màu vàng. Mộc Dịch Trạc có vẻ đau lòng, bóc đi lớp bao bọc bên ngoài, lập tức một mùi thơm ngát xông vào mũi mọi người.