Mã Lăng Thiên cảm giác cổ họng có chút khô khan, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm khàn khàn hỏi:
- Đại ca, ngươi nghĩ có khả năng không?
Đừng nói huynh đệ bọn họ không thể tưởng tượng được, cho dù là những Đại sư chế khí ở đây đều cảm thấy khó có thể tin.
Vũ La cầm hai loại tài liệu trong tay bóp một cái, nan đề mấy ngàn năm đã được giải quyết, điều này nói ra chỉ sợ cũng không ai tin tưởng, thật sự là quá đả kích sự tự tin của các Đại sư chế khí.
Tu Chân Giới có một ít pháp bảo lưu truyền từ thời thượng cổ chính là dùng Bắc Hải Hàn Ngân và Nam Lĩnh Hỏa Kim dung hợp làm nguyên liệu cơ bản, nói cách khác hai loại tài liệu này có thể dung hợp, chỉ là tu sĩ hiện tại không biết phương pháp chính xác mà thôi.
Cũng chính là bởi vì sự tồn tại của những pháp bảo này, các Đại sư chế khí mới biết thuộc tính sau khi dung hợp hai loại tài liệu này, mới có thể xác định hợp kim mà Vũ La luyện chế ra chính là dung hợp hai loại tài liệu lại thật sự, mà không phải là giả mạo.
Bắc Hải Hàn Ngân và Nam Lĩnh Hỏa Kim thuộc tính tương khắc, khó có thể dung hợp, bởi vì phương pháp chế khí chính là dùng linh nguyên thôi động các loại hỏa diễm, trước tiên dung hóa hai loại tài liệu, sau đó dung hợp lẫn nhau.
Phương pháp này tồn tại khuyết điểm Tiên Thiên, căn bản không có khả năng thực hiện.
Bởi vì hai loại tài liệu này đều là tài liệu cao cấp, có tác dụng gia tăng đối với linh nguyên. Một khi có linh nguyên gia nhập, thuộc tính của hai loại tài liệu sẽ càng bài xích lẫn nhau, đương nhiên không có khả năng dung hợp.
Thế nhưng Bát Hoang Đoán Tạo lại không giống như vậy.
Vũ La trong thời gian cả buổi trưa, nhìn qua như đang uống trà, trên thực tế đang yên lặng suy nghĩ. trong lòng đã suy nghĩ một búa này vô số lần, thuận tiện còn có thời gian rảnh rỗi nhiều, suy nghĩ một trận pháp tự bạo ẩn giấu trong một búa này.
Hắn nắm hai hạt nguyên liệu lên, bởi vì tài liệu cực nhỏ căn bản không cần vận dụng búa lớn chân chính, ở trong lòng bàn tay, Kỳ Lân Tý hóa thành một chiếc búa lửa, giới tử nạp tu di, tương đương với một búa giáng xuống.
Đạo lý này nói ra rất huyền ào, kỳ thực chân chính thực hiện, đối với một tu sĩ tiêu chuẩn như Vũ La mà nói là vô cùng đơn giản.
Pháp môn Bát Hoang Đoán Tạo chính là phân giải hai loại tài liệu này, mỗi loại đều đạt tới trạng thái nguyên thủy nhất, thành những hạt nhỏ nhất, sau đó trộn lẫn vào nhau cũng như hỗn hợp gạo và cát, cuối cùng ngưng luyện mà thành.
Thời kỳ thượng cổ, còn có truyền thừa Bát Hoang Đoán Tạo, bởi vì một ít pháp bảo của thời kỳ đó lưu truyền đến này chính là dùng dung hợp hai loại tài liệu này chế tạo mà thành. Đến hiện tại, nan đề này lại làm khó Tu Chân Giới mấy ngàn năm không thể giải quyết.
Huynh đệ Mã Lăng Tiêu mặc dù khó có thể tin, thế nhưng nhìn thấy phản ứng của các Đại sư chế khí. rõ ràng chính là sự thật, sắc mặt của huynh đệ bốn người trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, giọng Mã Lăng Thiên hết sức khó nghe:
- Đại ca, chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?
Đệ đệ Mã Lăng Hán vẫn một mực không nói, hiện tại hừ một tiếng:
- Hừ, Còn có thể làm gì nữa. Chỉ có thể cúi đầu với Mã Hồng.
Sắc mặt Mã Lăng Vân chợt sa sầm:
- Thế nhưng lúc trước chúng ta khinh thường bọn họ như vậy, chỉ sợ hiện tại cầu người ta chính là không dễ.
Huynh đệ mấy người đều có chút do dự. Mã Lăng Tiêu sắc mặt ngưng trọng:
- Vậy cũng không có biện pháp. Lúc trước chúng ta không biết, hiện tại đã hiểu được, nan đề này chỉ sợ cầu toàn bộ Đại sư chế khí của Tu Chân Giới cũng không ai có thể giải quyết được. Hiện tại gặp được một người có thể giải quyết thực sự là may mắn của chúng ta. Cho dù là Mã Hồng làm chúng ta mất mặt cũng phải nhẫn nhịn.
Ánh mắt sắc bén của Mã Lăng Tiêu liếc nhìn ba huynh đệ:
- Các ngươi cũng đừng quên, nếu như vấn đề này không thể giải quyết, chuyện gì sẽ chờ
đợi chúng ta?
Ba người Mã Lăng Thiên yên lặng, lập tức nói:
- Hiểu, hiểu rồi.
Huynh đệ bốn người thương lượng xong, cùng nhau đi xuống. Viên hợp kim kia cũng đã được tất cả Đại sư chế khí chuyền tay nhau xong, lại được để lại trên bàn.
Mã Lăng Tiêu vẻ mặt tươi cười, khiêm tốn hướng Vũ La ôm quyền cúi người:
- Đại sư. . .
Vũ La hừ lạnh một tiếng, tay đánh ra một pháp quyết:
- Bạo.
Chỉ nghe ầm một tiếng, viên hợp kim trên bàn kia nổ nát bấy. Mấy người Mã Lăng Tiêu trợn tròn mắt. đây là Vũ La đang biểu thị rõ thái độ.
Vũ La thuận tay lấy từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một viên Ngọc Tủy để trên bàn:
- Đây là bồi thường tài liệu, hẳn là dư dả rồi.
Nói xong xoay người đi ra, căn bản không để ý huynh đệ Mã thị.
Vũ La trở lại phòng mình. Mã Hồng chờ đợi đã có chút sốt ruột, nhìn thấy Vũ La trở về vội vàng tiến tới hỏi:
- Vũ huynh đệ, thế nào?
Vũ La vỗ ngực cười giảo hoạt:
- Có ta xuất mã. ngươi còn không yên tâm sao?
Mã Hồng thư thái nở nụ cười:
- Ha ha ha tốt. Chúng ta sẽ chờ xem đám khốn kiếp này từng tên một mất mặt thế nào ha ha ha. . .
Thời gian Mã Hồng chờ còn không đến một chén trà nhỏ, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, người đến đây có vẻ không ít. Mã Hồng đại nộ, bàn tay vừa nhấc, Ngân Hoàn Phi Kiếm xoay động ở trên không cách lòng bàn tay ba ngón tay, linh quang chớp động:
- Đám gia hỏa này phát rồ rồi, lẽ nào muốn dùng sức mạnh bức chúng ta?
Vũ La vẫn ngồi bất động, nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong miệng nhai một cuống lá trà, có vẻ hết sức ngon lành.
Rất nhanh tiếng bước chân rầm rập kia đã đi tới bên ngoài, Mã Hồng run cổ tay lên, Ngân Hoàn Phi Kiếm xoay động nhanh hơn. nhất thời trong toàn bộ căn phòng ngân quang đại trướng, chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh cực kỳ dữ tợn của Mã Hồng, vốn hắn muốn hung bạo giết người, lại không ngờ rằng một tiếng hỏi thăm cung kính ân cần vang lên:
- Tứ ca, ngươi đã ngủ chưa?
Mã Hồng nhướng mày, là Mã Lăng Hán.
Tính theo tuổi tác, Mã Hồng chỉ lớn hơn so với Mã Lăng Hán. so với ba huynh đệ khác đều kém. Cho nên Mã Lăng Hán mới gọi hắn là “Tứ ca”. Mà trong bốn huynh đệ, nếu như muốn nói ai quan hệ hơi hòa hoãn một chút với Mã Hồng, thì chính là Mã Lăng Hán. Dù sao hắn nhỏ tuổi nhất, thời gian đó còn chưa hiểu chuyện.
Mã Lăng Tiêu cũng không phải đầu đất, tự nhiên phái tiểu đệ tới trước, vừa có thể thể hiện ra sự coi trọng, lại có thể hòa hoãn quan hệ.
Mã Hồng hừ một tiếng, pháp bảo trong tay thu lại, ngân quang đầy phòng nhất thời biến mất. lạnh nhạt nói:
- Vào đi.
Mã Lăng Hán đi vào, trước tiên mỉm cười hành lễ với Mã Hồng:
- Tứ ca.
Sau đó quay ra phía sau vung tay lên:
- Còn đứng đó làm gì, còn không mau hầu hạ Tứ gia mang đồ đạc đi.
Phía sau một đám thiếu nữ thanh tú, vóc người yểu điệu, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày vừa nảy nở, cực kỳ thanh tú, bị một tiếng quát lớn của Mã Lăng Hán vội vàng nuối đuôi nhau tiến đến. rất có quy củ phân biệt mang những đồ vật trong phòng lên muốn đi ra ngoài.
Kỳ thực trong phòng căn bản không có thứ gì của Vũ La và Mã Hồng, người tu chân không cần mang theo hành lý gì, mọi thứ đều được để trong không gian trữ vật.
Mã Lăng Hán mang đến nhiều thiếu nữ như vậy, chỉ là vì thể hiện sự coi trọng đối với hai người bọn họ mà thôi. Tiền cứ hậu cung (trước kiêu ngạo sau cung kính), lễ phép với người chắc chắn có việc nhờ, lần này thể diện thực sự là mất đi không ít.
- Được rồi.
Mã Hồng buồn bực khoát tay chặn lại:
- Mã Lăng Hán ngươi làm gì vậy?
Mã Lăng Hán cười hì hì:
- Tứ ca, ngươi nể mặt ta một chút có được hay không, Đại ca giao nhiệm vụ cho ta, nếu
Như ngươi không giúp, hắn sẽ đánh gãy chân ta
Mã Hồng hừ một tiếng:
- Ta không giúp, ngươi trở về nói cho Mã Lăng Tiêu, đừng giở trò này với ta nữa. dám cho rằng ta tới đây vì muốn ăn uống của các ngươi sao?
Nắm tay Mã Hồng vỗ một cái trên bàn, không gian trữ vật mở ra, lộc cộc mấy chục viên Ngọc Tủy, hơn trăm viên Ngọc Túy Tinh Phách cùng rơi ra.
Mắt Mã Lăng Hán hoàn toàn đứng tròng, mặc dù Mã gia hiện tại quý phú nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện liền có thể lấy ra hàng chục miếng Ngọc Tủy như vậy.
Hắn đã như vậy rồi, những thiếu nữ này càng không chịu nổi, nhìn chằm chằm trên bàn, chân cũng không bước nổi.
Mã Hồng hừ một tiếng:
- Không ngại nói cho ngươi, người ở cạnh ta đây chính là Tổng Lĩnh Ban Đầu của Nhược Lô Ngụ chúng ta, người thứ hai ở Nhược Lô Ngục chỉ dưới Giám Ngục Đại nhân. Ngươi cũng biết trong Nhược Lô Ngục giam giữ là những nhân vật thế nào? Vũ Đại nhân cái gì mà chưa thấy qua, lại chú ý tới mấy miếng Ngọc Tủy rách nát của các ngươi sao? Nếu không phải ta đau khổ cầu xin, Vũ Đại nhân sao chịu chạy từ xa đến nơi hoang dã như Phỉ thúy Sơn này?
Mã Lăng Tiêu trên trán bắt đầu xuất mồ hôi lạnh, bọn họ vẫn một mực khinh thường Mã Hồng, nghĩ chẳng qua chỉ là một tên ngục tốt lụn bại, có thể có được tiền đồ gì? Không ngờ rằng người ta vừa ra tay đã là một khoản lớn như vậy, người dẫn tới cũng không phải là tiểu nhân vật của Nhược Lô Ngục, không ngờ là nhân vật số hai ở Nhược Lô Ngục chỉ dưới Giám Ngục, chuyện này quả thật khó lường.
Mã Hồng đã tâng bốc Vũ La. Hắn tự nhiên cũng muốn bánh ít đi, bánh quy lại, đương nhiên rồi, chủ yếu là vì chán ghét người nhà họ Mã.
Vũ La ho khan một tiếng nói:
- Các ngươi cũng đừng xem thường Mã Hồng. Trong mấy trăm ngục tốt của Nhược Lô Ngục, Ban Đầu cũng có hơn mười vị, thế nhưng Mã Hồng ở trong Nhược Lô Ngục, địa vị chí ít cũng xếp vào năm vị trí đầu, mỗi năm chỉ tính khoản kiếm thêm, chí ít cũng có hàng chục miếng Ngọc Tủy.
Mã Lăng Hán vẻ mặt cầu xin. Cung kính thi lễ:
- Tử ca. ngài cũng đừng tát vào mặt ta nữa. ta biết sai rồi, ta thay mấy người Đại ca chịu tội với ngài, ngươi Đại nhân có đại lượng, tha cho chúng ta được không?
Mã Hồng trong lòng mềm nhũn, lại bị ánh mắt của Vũ La cảnh cáo một chút, hắn lập tức nhớ tới mục đích của mình, nghiêm mặt nói:
- Không cần nói nữa. ta nói ngươi cứ việc theo tình hình thực tế báo cáo với Mã Lăng Tiêu. Nếu như các ngươi đã không cần ta hỗ trợ, ta cũng không cần phải áp mặt nóng vào mông lạnh của các ngươi làm gì. Sáng mai chúng ta sẽ đi, ngươi trở về đi.
- Tứ ca. . .
- Đừng nhiều lời nữa. đi ra.
Mã Lăng Hán bất đắc dĩ rời đi, lần này tới, hắn thật sự rất có thành ý, chuẩn bị cho Vũ La và Mã Hồng chỗ ở mới, chính là một viện lạc nằm ở phía sau sơn trang, trong đó có một suối nước nóng, còn có mười thiếu nữ tú lệ nhất hầu hạ. Các loại tiện nghi cung ứng đều là đẳng cấp cao nhất trong Phỉ thúy Sơn Trang.
Đáng tiếc ngay cả cơ hội nói ra cũng không có, đã bị người đuổi ra rồi.
Ba huynh đệ Mã Lăng Tiêu đang ở thư phòng đợi, Mã Lăng Hán nói qua một lượt. Mã Lăng Vân vô cùng phẫn nộ:
- Đồ không biết thức thời, thật cho rằng hắn thăng quan tiến chức rất nhanh rồi muốn áo gấm về quê sao? Không phải chỉ là một tên ngục tốt sao, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Mã Lăng Thiên lúc này cũng không tức giận, có chút nhụt chí nói:
- Người ta nắm yếu huyệt của Phỉ thúy Sơn chúng ta, bất kể hắn có gì đặc biệt hay không, chúng ta hiện tại vẫn phải cung phụng bọn họ như đại gia.
Mã Lăng Thiên chỉ tức giận nói vậy, cũng hiểu được tình hình hiện tại mình phải cầu người, căm tức đặt mông ngồi xuống, co rút trên ghế không nói gì nữa.
Mã Lăng Hán có chút căm tức:
- Cũng tại các ngươi, trước đây tốt một chút với Tứ ca thì đã không xảy ra tình trạng hiện tại, hiện tại tốt rồi, cầu đến người ta mới nhớ đã tới bái Phật thì phải thắp hương, cho nên không được. Hừ, làm cho ta cũng bị liên lụy theo. . .
- Được rồi.
Đại ca Mã Lăng Tiêu sắc mặt bình tĩnh:
- Đừng tranh cãi nữa, nghĩ xem nên làm gì bây giờ. Phỉ thúy Sơn chúng ta thật vất vả mới có chút khởi sắc, không thể chôn vùi như vậy được.
Mã Lăng Thiên bất đắc dĩ:
- Lão Tứ cũng bị đuổi ra, chúng ta còn có thể có biện pháp gì? Người ta căn bản không bị chúng ta mua chuộc.
Mã Lăng Tiêu thở dài một tiếng:
- Không bị chúng ta mua chuộc, thế nhưng trong Phỉ thúy Sơn dù sao cũng có người có thể mua chuộc hắn.
Mã Lăng Hán trong lòng khẽ động:
- Đại ca muốn nói là. . .
Mã Lăng Tiêu bất đắc dĩ khoát tay:
- Phái người đi mời Phúc bá tới. . . Không, lão Nhị, ngươi tự mình đi mời mới được. Mật khác, bảo bọn hạ nhân chuẩn bị một chút, sáng mai, chúng ta đi tế điện gia gia một chuyến.
Mã Lăng Tiêu phỏng đoán tâm tư của Mã Hồng, đã làm ra những đối sách này.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phỉ thúy Sơn Trang vang lên tiếng pháo nổ, trong vòng ba dặm xung quanh lăng tẩm sau núi rải đầy tiền giấy. Mã thị đại tế tổ tiên.
Sau khi tế xong, trên người bốn huynh đệ còn mặc đồ tang theo Phúc bá cùng nhau tới chỗ Mã Hồng.
Phúc bá đi vào trước, khuyên giải một phen mới làm cho Mã Hồng mở cửa cho bốn huynh đệ. Vừa mở cửa, Mã Lăng Tiêu dẫn đầu, bốn người đứng thành một hàng ở ngoài cửa, cung kính thi lễ:
- A Hồng (Tứ ca), chúng ta sai rồi, hôm nay tới đây nhận lỗi với ngươi.
Mã Hồng hừ một tiếng, lắc mình tránh đi, đối diện đại môn, Vũ La bưng một chén trà xanh đường hoàng ngồi xuống, sắc mặt thản nhiên.
Bốn huynh đệ Mã Lăng Tiêu nhìn thoáng qua nhau, nhất tề quỳ xuống:
- Chúng ta ra mắt Vũ Đại nhân.
- Chúng ta có mắt không tròng, đã mạo phạm Vũ Đại nhân, xin Vũ Đại nhân thứ tội.
- Chúng ta ếch ngồi đáy giếng, mục vô thượng quan, xin Vũ Đại nhân thứ tội.
Bốn người dập đầu ba cái, quỳ rạp trên mặt đất không dám đứng lên.
Vũ La nhìn bốn người một chút, hừ một tiếng nói:
- Nếu không phải Phúc bá biện hộ cho, tính tình của bản tọa tuyệt đối sẽ không tốt như vậy. Tất cả đứng lên đi.
- Tạ ơn Đại nhân.
Bốn người đứng lên, trong lòng đầy chờ mong nhìn Vũ La.
Vũ La hỏi:
- Các ngươi muốn dung hợp Bắc Hải Hàn Ngân và Nam Lĩnh Hỏa Kim. rốt cuộc muốn làm pháp bảo gì?
Mã Lăng Tiêu chắp tay đáp:
- Đại nhân, chính là một món linh kiện hạch tâm của pháp bảo khai thác mỏ cỡ lớn.
Vũ La gật đầu:
- Vậy rốt cuộc muốn luyện chế thành bộ dáng gì?
Mã Lăng Tiêu liền lấy ra một bản vẽ, trên đó đã vẽ ra hình dạng cụ thể, cùng với những trận pháp cần phong ấn ở bên trong. Sau đó, Mã Lăng Hán tiến lên, hai tay bưng một cái khay, bên trong để hai khối quặng lớn bằng đầu người, một khối là Bắc Hải Hàn Ngân, một khối là Nam Lĩnh Hỏa Kim.
Vũ La gật đầu:
- Cho ta thời gian ba ngày.
Vũ La và Mã Hồng vẫn chuyển đến tòa tiểu viện có suối nước nóng kia, Mã Hồng thoải mái hưởng thụ mười vị tiểu tỳ xoa bóp phục vụ, Vũ La lại mệnh khổ bắt đầu luyện chế pháp bảo.
Chẳng qua có chuyện Vũ La cũng không nói cho Mã Hồng biết: Mã Lăng Tiêu đã nói dối hắn.
Vũ La kiếp trước mặc dù cũng không am hiểu chế khí, thế nhưng kiến thức lại không ai có thể bằng. Trên bản vẽ Mã Lăng Hán đưa cho hắn, món linh kiện này tuyệt đối không phải là pháp bảo khai thác mỏ loại lớn gì cả.
Những trận pháp phong ấn ở trong món linh kiện này, Vũ La có thể nhìn ra được, hẳn là một ít trận pháp không gian.
Mặc dù cũng không cao minh, chẳng qua thật sự là trận pháp không gian không thể nghi ngờ.
Trong truyền thuyết những pháp bảo dùng loại hợp kim này làm nguyên liệu luyện chế, có tác dụng gì, Vũ La cũng biết, trong lòng hắn càng thêm khả nghi: Phỉ thúy Sơn Mã gia chẳng qua là gia tộc tu chân bình thường, muốn món pháp bảo này làm cái gì?
Vũ La kỳ thực đã chiếm tiện nghi, có hai khối nguyên liệu trân quý để hắn rèn luyện Bát Hoang Đoán Tạo của mình. Chỉ dùng thời gian hai ngày, Vũ La đã rèn xong món linh kiện mà Mã Lăng Tiêu cần, chẳng qua hắn để lại chút tai mắt, giấu Phù Cổ ở trong món linh kiện này.
Phù Cổ một nửa là cổ trùng, một nửa là Thiên Mệnh Thần Phù. Cho dù là Đại Năng cũng không phát hiện được sự tồn tại của nó, lừa gạt mấy tên phế vật như huynh đệ nhà họ Mã không thành vấn đề.
Khi Vũ La đem món linh kiện kia giao cho Mã Lăng Tiêu. Mã Lăng Tiêu vô cùng hưng phấn, nhiệt tình giữ Vũ La và Mã Hồng ở Phỉ thúy Sơn chơi mấy ngày. Mã Hồng vốn nghĩ Vũ La khẳng định một lời từ chối, hận không thể lập tức bay trở về Nhược Lô Ngục, lại không ngờ rằng Vũ La đã đáp ứng ngay tức khắc.