Mộc Dịch Binh Lang thình lình bạo phát toàn bộ khí tức ức chế của mình, nhất thời những người xung quanh cảm giác được, cùng quay đầu lại, giật mình nhìn Mộc Dịch Binh Lang.
- Hôm qua tu vi y chỉ là mở ra năm khiếu, chỉ trong một đêm vì sao đột nhiên thăng ba cấp, đạt tới cảnh giới Hợp Chân sơ cấp?
Vừa lúc một đám ngục tốt đi ngang qua, cảm giác được không khí khác thường bên này, có người vừa thấy kinh hô thất thanh:
- Không thể nào, chắc chắn hôm qua gã đã giở trò. . .
Bạn đồng liêu bên cạnh vội vàng che miệng hắn. Mộc Dịch Binh Lang đã hung hăng trợn mắt nhìn qua.
Bị ánh mắt Mộc Dịch Binh Lang đảo qua, tất cả mọi người không dám nói tiếp nữa. Dù sao Mộc Dịch Trạc vẫn là Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục, mà tính hung tàn của Mộc Dịch Trạc ai ai cũng biết.
Mộc Dịch Binh Lang áp đảo mọi người, dương dương đắc ý hất hàm nói với Vũ La:
- Vũ La, đồ đần độn, đừng nản chí, nói không chừng ngươi vẫn còn có cơ hội vượt qua ta, mở xong Cửu Cung trước mười sáu tuổi. Lúc ấy ngươi vẫn còn có cơ hội tu luyện, hãy cố gắng thật nhiều, bằng không chăng những là ngươi, hậu sinh vãn bối của ngươi ta cũng sẽ thay ngươi chiếu cố, nhất là nữ, ha ha!
Mọi người xung quanh bực tức mà không dám nói, Vũ La chỉ mỉm cười:
- Nhờ lời may mắn của ngươi, quả là ta vượt qua ngươi thật. . .
- Ngươi nằm mộng giữa ban ngày sao?
Mộc Dịch Binh Lang hung hăng châm chọc, những lời ác độc sau đó vừa định nói ra. Vũ La đã không cho hắn cơ hội. Một cỗ khí thế hùng mạnh toát ra từ trên người Vũ La, giống như sóng dữ xô bờ, không nhanh không chậm, lại hùng hậu không thể ngăn cản.
Đám ngục tốt có thể tinh tế cảm nhận được, rốt cục cũng có người nhận ra, kinh hô thất thanh:
- Cảnh giới Hợp Chân sơ cấp đỉnh phong!
Rất nhanh tất cả mọi người đều xác định, lập tức ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Vũ La, ánh mắt ai nấy tràn ngập vẻ không thể nào tưởng tượng.
Không ngờ Vũ La nói thật, quả thật cảnh giới của hắn cao hơn Mộc Dịch Binh Lang.
Tuy rằng Mộc Dịch Binh Lang cũng đạt tới cảnh giới Hợp Chân sơ cấp, nhưng vẫn chưa đạt tới trung kỳ, Vũ La đã là đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đạt tới cảnh giới Hợp Chân trung cấp.
Mọi người có thể đoán được Mộc Dịch Binh Lang giở trò xảo trá, phụ tử bọn chúng vốn là như vậy, nhưng ngày hôm qua, quả thật Vũ La cũng chỉ đạt tới cảnh giới Khai Khiếu mở năm khiếu, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, hắn đã thăng ba cấp, giày vò Mộc Dịch Binh Lang dưới chân mình.
Bất giác tất cả mọi người lại nhìn sang Mộc Dịch Binh Lang, ai nấy vô cùng tức tối gã mà không dám nói gì. Hiện tại Vũ La đã giày xéo Mộc Dịch Binh Lang dưới chân, trong lòng ai nấy đều vui mừng, chỉ là ngại Mộc Dịch Binh Lang vẫn còn ở đó, cho nên không dám bật cười to.
Từ khoảnh khắc Vũ La phóng xuất khí tức ra. Mộc Dịch Binh Lang sắc mặt đại biến. Cho đến lúc này, khí thế của Vũ La đã bao trùm lấy gã, hơn nữa dường như Vũ La cố ý, cho dù gã giãy dụa phản kháng tới mức nào, khí thế của gã cũng bị Vũ La áp chế, khiến cho gã không thể động đậy.
Sắc mặt gã càng ngày càng trở nên hết sức khó coi, trong lòng uất nghẹn. Gã vẫn cố gắng giãy dụa không cam lòng, nhưng lực lượng Vũ La mạnh hơn gã rất nhiều, khiến cho gã trở nên yếu ớt vô lực.
Mộc Dịch Binh Lang chưa từng có cảm giác này, dường như dù mình bị chà đạp tàn bạo, nhưng cũng không có chút dư lực phản kháng.
Trước kia là gã chà đạp người khác, không ngờ hôm nay được nếm cảm giác này, mà người làm ra chuyện này lại là kẻ mà gã khinh thường nhất, tên đần Vũ La.
Chuyện này khiến cho Mộc Dịch Binh Lang khổ sở trong lòng, gần như hộc máu.
Rốt cục gã suy sụp từ bỏ phản kháng, tuy rằng trong lòng gã vô cùng khó chịu, nổi giận muốn đánh cho Vũ La trở thành bánh thịt, nhưng dù sao gã cũng không phải là loại người kiên cường quyết chí. Sau khi phản kháng một hồi, cảm thấy vô dụng, lập tức trở nên nhụt chí.
Khí thế giữa hai người biến hóa một cách vô cùng vi diệu, chỉ có một ít ngục tốt tu vi cao thâm xung quanh cảm giác được, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, hai bên âm thầm đấu nhau. Mộc Dịch Binh Lang đã thất bại.
Mộc Dịch Binh Lang cảm nhận được ánh mắt giễu cợt của mọi người, vốn gã là kẻ diễu võ dương oai, hiện tại trở thành người thất bại, gã không cảm thấy xấu hổ, cũng không chịu thức tỉnh, ngược lại còn trút hết trách nhiệm lên người Vũ La, là do tên đần đã đưa gã vào tình cảnh xấu hổ này.
Mộc Dịch Binh Lang ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua, ghi nhớ tất cả mọi người vào lòng, hung hăng nói với Vũ La:
- Tên đần kia, vẫn chưa xong đâu, đừng tưởng rằng ngươi đã thắng. Đừng quên ta là Mộc Dịch Binh Lang, ta có biện pháp có thể chiến thắng ngươi.
Gã dứt lời, bèn giận dữ xoay người bỏ đi.
Vũ La tỏ vẻ không biết làm sao, nhún vai một cái, những lời hung hăng của Mộc Dịch Binh Lang đối với hắn cũng giống như một con chó mù mắt, ngẩng đầu sủa ăng ẳng với một Thần Thú Hồng Hoang, hết sức nực cười.
Mộc Dịch Binh Lang đi xa rồi, phía sau lập tức vang lên tiếng bật cười ầm ầm của đám ngục tốt. Mộc Dịch Binh Lang tức tối tới nỗi thanh khí ứa ra giàn dụa trên mặt, trong lòng thầm phát lời thề độc, nhất định phải bằm thây tất cả những người có liên quan tới Vũ La thành muôn mảnh.
Chuyện này nói ra quả thật hết sức nực cười. Mộc Dịch Binh Lang vốn là kẻ khiêu khích, cuối cùng chuốc lấy thất bại, hơn nữa ghi sâu chuyện này vào lòng, vô cùng nhục nhã, phát lời thề độc nhất định trả thù. Vũ La là người bị khiêu khích lại ung dung vô sự, vốn Mộc Dịch Binh Lang muốn đè ép Vũ La, cuối cùng lại khiến cho vết thương lòng của gã càng thêm trầm trọng.
Vũ La không thèm để ý chuyện này, vẫn theo kế hoạch tìm Kiều Hổ, đi tới chỗ ở của y. Còn Mộc Dịch Binh Lang chẳng là gì cả, có thể Thần Thú Hồng Hoang không chịu được tiếng sủa ồn ào, đánh cho một cái giết chết chó mù, nhưng Thần Thú Hồng Hoang tuyệt đối không coi chó kia ra gì cả.
Đến cửa phòng Kiều Hổ, Vũ La chợt thấy bất ngờ, tất cả ngục tốt thủ hạ của Kiều Hổ đều có mặt. Thấy Vũ La, mấy tên ngục tốt cũng tỏ ra bất ngờ:
- Vũ nhi, ngươi cũng nhận được tin của Kiều Ban Đầu ư?
Vũ La ngơ ngác lắc đầu:
- Có chuyện gì vậy?
- Kiều Ban Đầu bảo chúng ta chạy tới nơi này chờ y, nói là có chuyện quan trọng.
Mọi người đều ngơ ngác, nhưng lúc này, Kiều Hổ đang nhanh chóng từ hướng Vọng Sơn các chạy tới. Nhìn thấy Vũ La. Kiều Hổ gật gật đầu:
- Đệ đến rồi thì tốt, vốn ta ngờ đệ bế quan, cho nên không muốn quấy rầy.
Kiều Hổ lại quay sang nhìn mọi người:
- Vừa rồi Giám Ngục gọi chúng ta tới là có chuyện quan trọng muốn dặn dò, hôm nay Cốc Mục Thanh Cốc Đại nhân áp giải một phạm nhân quan trọng tới Nhược Lô Ngục chúng ta. Diệp Đại nhân phái chúng ta đi tiếp ứng, mọi người hãy chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát.
Mọi người ầm ầm tuân lệnh, ai nấy trở về chuẩn bị, duy chỉ có Vũ La vẫn bàng hoàng đứng tại chỗ không nhúc nhích. Kiều Hổ có vẻ ngạc nhiên, bèn đẩy hắn một cái:
- Vũ La, đệ làm sao vậy?
Vũ La đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cười khỏa lấp:
- Không có gì, nghĩ vẩn vơ mà thôi. Đệ cũng sẽ đi chuẩn bị một chút, lập tức sẽ trở lại.
Kiều Hổ tốt ở điểm ấy, nếu Vũ La không muốn nói, y cũng sẽ không hỏi nhiều. Vũ La xoay người rời đi, Kiều Hổ lắc lắc đầu, tự mình cũng trở về phòng chuẩn bị.
Vũ La đi về phòng mình, gương mặt hắn tỏ ra bình thản, trong lòng lại đang dậy sóng cuồn cuộn.
Tiền kiếp hắn đã hình thành thói quen, trong lòng càng kinh hãi, trên mặt càng bình tĩnh. Thân là Đế Quân, đây là bản lĩnh bắt buộc phải có.
Nếu có người hiện tại cầm thước đo, nhất định có thể phát hiện Vũ La đang bình tĩnh đi trở về, độ dài khoảng cách mỗi bước đi của hắn giống nhau như đúc, biên độ đánh tay mỗi lần cũng không sai biệt.
Vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng như vậy chỉ là bề ngoài, hiện tại trong lòng Vũ La đang sôi sục.
Trở về phòng mình. Vũ La đóng cửa lại, thở ra một hơi thật dài. Hắn tựa lưng vào cửa, vẻ mặt trở nên hết sức ảo não tang thương.