Bỗng nhiên một tiếng quát lạnh lùng vang lên. Vũ La dừng tay lại, trong lòng cảm thấy vui mừng. Xem ra tu vi Cốc Mục Thanh gia tăng không ít, đuổi tới nhanh hơn thời gian mà mình phỏng đoán ba mươi lần hô hấp.
Tu vi hiện tại của hắn kém Cốc Mục Thanh rất xa, cho nên nàng tới sát bên mình, hắn cũng không phát hiện được.
- Ngươi là ai, vì sao lại biết được bí pháp bảo mệnh của Tử Hà Quỷ Ma?
Sau khi Hồng Ba đạo nhân phát động. Cốc Mục Thanh mới phát giác ra điểm khác thường, sau khi xuất nguyên hồn tìm tòi, bèn cấp tốc đuổi tới.
Mà thiếu niên trước mắt nàng tu vi rất thấp, không thể nào phát giác ngay từ đầu giống như mình. Bởi vì nếu là như vậy, chắc chắn tu vi hắn không bằng Hồng Ba đạo nhân, nhất định là hắn đã biết trước lão có thủ đoạn này, cho nên đã mai phục chặn đường đào tẩu của lão.
Có thể hiểu rõ ràng thủ đoạn bảo mệnh của lão ma như vậy, khả năng cao nhất là người một nhà với lão, cho nên Cốc Mục Thanh lập tức sinh lòng cảnh giác.
Vũ La không quay người lại, cố gắng khống chế cõi lòng dậy sóng trùng trùng, hắn hít sâu ba hơi, mới khiến cho thanh âm mình có vẻ bình thường trở lại:
- Cốc thần bộ cần gì chấp nhất mấy vấn đề này, đám Thiên Môn Trưởng Lão hội mua danh chuộc tiếng, không chịu xử tử Tử Hà Quỷ Ma, nay lão đã tự bạo trước Nhược Lô Ngục, muốn liều một mất một còn với nàng, tất cả mọi người đều nhìn thấy lão đã chết, chỉ cần ta đâm đinh gỗ này xuống, trên đời này sẽ không còn ác ma Hồng Ba đạo nhân giết chết chín mươi chín phụ nhân, dùng thai của bọn họ tu luyện nữa.
Những lời của Vũ La khiến cho Cốc Mục Thanh hết sức động tâm. Tất cả mọi người đều nhìn thấy Hồng Ba đạo nhân tự bạo, hiện tại giết lão, cơ hồ không ai truy cứu.
Hồng Ba đạo nhân tội ác tày trời, nếu nhốt lão vào Nhược Lô Ngục, vậy thì phúc cho lão quá. Vốn Cốc Mục Thanh không phục phán quyết này, nhưng Trưởng Lão hội đã ra quyết định không thể nào sửa đổi, tuy rằng trong lòng Cốc Mục Thanh hết sức không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể áp giải Hồng Ba đạo nhân tới Nhược Lô Ngục.
- Ngươi là người phe Ma đạo ư?
Cốc Mục Thanh ngập ngừng do dự mấy lần, rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi.
Sau lưng Vũ La cảm thấy lạnh toát như băng, dường như đồng thời có vô số băng đao đang đâm vào lưng hắn, đây là sát ý của Cốc Mục Thanh ngưng tụ thành thực chất.
Vũ La cũng không trả lời, vẫn quay lưng về phía Cốc Mục Thanh, khẽ mỉm cười. thình lình ngón tay hắn khẽ động, đinh gỗ đâm phập vào mi tâm Hồng Ba đạo nhân, chỉ nghe lão cất tiếng hét thảm, hư ảnh kêu xèo xèo, cuối cùng tan thành mây khói.
- Ngươi. . .
Cốc Mục Thanh thét lên giận dữ. Vũ La giết chết lão xong, lúc này mới xoay người lại đối diện nàng, nhẹ nhàng phủi hai tay, dáng vẻ ung dung thoải mái:
- Cốc thần bộ không cần tức giận như vậy, Hồng Ba đạo nhân tự bạo, dù là tương lai có người thật sự phát hiện ra lão bị người khác giết chết, cũng không phải do nàng xuống tay.
Tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân, thiên hạ đệ nhất hung nhân, sát phạt quyết đoán, tuyệt không dây dưa lằng nhằng. Nếu hắn đã quyết định Hồng Ba đạo nhân phải chết, như vậy hạ thủ bất lưu tình.
Tuy rằng giọng hắn lạnh lùng như băng giá, giọng điệu cứng nhắc, nhưng lại lộ vẻ quan tâm với Cốc Mục Thanh. Không đợi Cốc Mục Thanh trả lời, đã ra tay động thủ giết chết Hồng Ba đạo nhân. Cho dù có người nhảy ra muốn truy cứu vụ này, cũng không đổ lên đầu Cốc Mục Thanh.
Tâm tư tinh tế dưới bề ngoài lạnh lùng kiên cường, chỉ có nam nhân như Vũ La mới có. Tình cảm trong đó vô cùng vi diệu, nhớ tới tình cũ, lại mang theo chút áy náy trong lòng, khó bề nói rõ.
Cốc Mục Thanh không biết thân phận Vũ La, chỉ cảm thấy những lời của hắn hết sức chói tai:
- Ngươi muốn chỉ trích ta sợ gánh vác trách nhiệm hay sao?
Vũ La nghe vậy sửng sốt, cảm tình tiền kiếp của hắn không biết vì sao thất bại, cho nên chọn tới chọn lui, rốt cục chọn phải tiện nhân Tống Kiếm Mi, mới có kết cục như hiện tại.
Mà lần này, khó khăn lắm hắn mới suy nghĩ thay cho người khác một lần, rốt cục bị người ta hiểu lầm.
Với tính cách của thiên hạ đệ nhất hung nhân như hắn, cho dù ý tốt của mình bị hiểu lầm, cũng không thèm giải thích lấy nửa lời. Vũ La cảm thấy hơi tức bực trong lòng, ngẩng đầu lên định quát tháo, chợt nhìn thấy Cốc Mục Thanh mắt hạnh trừng trừng, mặt như hàn sương, vẻ giận dữ vẫn không che giấu được nét xinh đẹp thanh tú. Tuy rằng thần sắc nàng không còn giống như năm xưa, nhưng cũng có thể tìm được bóng dáng ngày trước.
Vũ La cảm thấy mơ mơ màng màng, nụ cười của nàng chợt hiện ra sâu trong ký ức, lại thêm gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ngay trước mắt, khiến cho hắn có ảo giác kiếp trước kiếp này.
Tiền kiếp mình đã có lỗi với người ta, kiếp này sao nỡ nhẫn tâm quát mắng. . .
- Ôi. . .
Vũ La khẽ buông tiếng than dài, thái độ của hắn chợt trở nên dịu lại:
- Không phải ta có ý này, nàng là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, cây cao gió lớn, có những chuyện phiền phức có thể tránh được thì nên tránh. Ta tên là Vũ La, là ngục tốt ở Nhược Lô Ngục tới đây tiếp ứng nàng. Lúc ta ở Nhược Lô Ngục đã gặp qua không ít thủ đoạn của bọn ma đầu, thủ đoạn chạy trốn của lão già này cũng là nghe được bọn phạm nhân tán gẫu mới biết. . .
Vũ La chỉ nói hai, ba câu, đã giải thích hết sức rõ ràng. Lý do vì sao hắn biết được thủ đoạn chạy trốn của lão ma, cũng coi như tạm được.
Cốc Mục Thanh khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng là thiếu niên đang nổi giận, không biết vì sao lại dịu đi. Nếu không phải nàng nhìn ra trong mắt Vũ La che giấu đau khổ, e rằng sẽ võ đoán, cho là hắn bị dung mạo tuyệt trần của mình thuyết phục.
Chỉ là nàng vẫn không hiểu, vì sao một thiếu niên như vậy lại có dáng vẻ như một người từng trải, từng nếm bao nhiêu mặn nồng ấm lạnh, tang thương tuế nguyệt trong đời.
- Vũ La. . . Vũ La. . .
Xa xa truyền đến tiếng gọi của bọn Kiều Hổ, Vũ La cao giọng đáp:
- Kiều Ban Đầu, đệ ở đây.
Sau đó hắn quay đầu, mỉm cười với Cốc Mục Thanh:
- Đi thôi.
Cốc Mục Thanh cũng không biết vì sao, nàng có linh cảm như đằng sau nụ cười của Vũ La ẩn giấu một điều gì đó, nữ nhân rất tin vào trực giác của mình. Cốc Mục Thanh thân là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, càng tin tưởng vào trực giác của mình hơn.
Bọn Kiều Hổ đã nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Cốc Mục Thanh hơi sửng sốt. Vũ La giới thiệu:
- Vị này chính là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, Cốc Mục Thanh Cốc Đại nhân.
Bọn Kiều Hổ nghe vậy nhất thời chấn động, vội vàng vái dài:
- Tham kiến Cốc Đại nhân.
Cốc Mục Thanh lạnh nhạt nói:
- Mọi người không cần khách sáo. . .
Nói tới đây, đột nhiên Cốc Mục Thanh chấn động trong lòng, thình lình nhớ ra mình chưa bao giờ giới thiệu với Vũ La tên họ của mình, trước kia cũng chưa bao giờ gặp mặt thiếu niên này, vì sao hắn biết mình là Cốc Mục Thanh?
Ánh mắt nữ thần bộ nhìn Vũ La càng thêm nghi hoặc, Kiều Hổ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã tiến lên một bước, ôm quyền nói:
- Diệp Đại nhân lệnh cho Kiều Hổ tới đây nghênh đón Cốc Đại nhân, ngài thấy chúng ta có nên trở về Nhược Lô Ngục trước hay không?
Bốn người lúc trước đi cùng Cốc Mục Thanh cũng đã chạy tới, Cốc Mục Thanh bình thản phất tay áo, cuốn lấy hai chiếc đinh gỗ, lạnh nhạt nói:
- Được rồi.
Tên thanh niên lúc trước lấy lòng Cốc Mục Thanh cảnh giác liếc nhìn bọn Vũ La một cái, sau đó mới hỏi Cốc Mục Thanh với giọng quan tâm:
- Cốc tiên tử, những người này là. . .
- Là người của Nhược Lô Ngục, tới tiếp ứng chúng ta.
Tựa như Cốc Mục Thanh cũng không thích nhiều lời cùng y, cho nên không nói một lời nào thừa thải.
Thanh niên cười vang, chỉ liếc nhìn qua đã biết Kiều Hổ là thủ lĩnh trong đám người này, bèn tiến lên một bước ôm quyền nói:
- Các vị mạnh giỏi, tại hạ Nga Mi Bạch Thắng Kiếp.
Chỉ báo ra danh hiệu của mình mà thôi, không nói dài dòng, hiển nhiên Bạch Thắng Kiếp hết sức tự tin về danh hiệu của mình.
Quả nhiên Kiều Hổ thần sắc biến đổi, cung kính nói:
- Thì ra là Nga Mi Hiệp Thiếu, một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, hạnh ngộ hạnh ngộ!