Nhan Chi Vi mỉm cười thè lưỡi, thấp giọng khẽ nói:
- Nguy hiểm thật.
Nàng lắc lư đầu, thấy Vũ La đang nhìn mình với vẻ bất thiện bèn cười hì hì nói:
- Ngươi đừng tức giận nữa, ta chỉ muốn đùa với Hồng gia gia một chút. . .
Vũ La không thể tin được lời nàng:
- Rốt cục là có chuyện gì?
Nhan Chi Vi chột dạ, ấp úng nói:
- Thật ra cũng không có gì. . Chắc ngươi cũng biết tính tình quái gỡ của gia gia ta, gia gia cùng Hồng gia gia là nhân vật đồng bối, nhưng lão nhân gia cảm thấy địa vị hiện tại của mình ở Đông Thổ cao hơn người khác, tự nhiên là Hồng gia gia không hài lòng về điểm này. . .
Vũ La tức giận không ít:
- Vậy gia gia nàng nói với ta rằng, ông ấy đã nói trước với vị lão bằng hữu này, tất cả đều là gạt ta ư?
Nhan Chi Vi không nói lời nào, tròng mắt đảo tròn lia lịa.
Vũ La nở một nụ cười khổ:
- Nhan lão ôi, ngài là nhân vật thời Hồng Hoang, lừa một tên vãn bối như ta không cảm thấy mất mật hay sao. . .
Nhan Chi Vi lại cười hì hì:
- Gia gia không hề cảm thấy xấu hổ, tính của gia gia là như vậy. Người nắm trong tay toàn Đông Thố, người nói rằng lừa gạt vãn bối với thiện ý, đó chính là phong độ của cao thủ chân chính, toàn bộ Đông Thổ Yêu tộc đều thừa nhận như vậy.
Vũ La á khẩu nghẹn lời.
Một lúc lâu sau, Vũ La mới lắc đầu nói:
- Vậy hiện tại phải chăng chúng ta lén lút tiến vào, trộm thứ nọ đi?
- Mượn!
Sắc mặt Nhan Chi Vi nghiêm trang:
- Gia gia ta nói, là mượn.
- Vậy hiện tại phải làm gì?
Vũ La chỉ vào kim ấn nọ. Hiển nhiên kim ấn là một loại trận pháp phong ấn nào đó, phong ấn toàn bộ vách đá này.
Nhan Chi Vi chẳng hề để ý:
- Chuyện này ta đã sớm chuẩn bị từ trước.
Nàng bắt đầu lục tìm bên trong dị bảo trữ vật của mình.
Ba người Vũ La hiện tại giống như thằn lằn dán sát người vào vách đá, không ai chú ý sau lưng dưới biển tối om có một gợn sóng nhẹ nổi lên. Một cái đầu rồng vô cùng to lớn, dáng vẻ dữ tợn từ dưới biển vươn lên, sau đó lục tục có thêm sáu gợn sóng nổi lên, lại thêm sáu cái đầu rồng nữa xuất hiện.
Bảy cái đầu rồng lặng lẽ vươn lên khỏi mặt biển, mười bốn con mắt to tướng lạnh lẽo nhìn chằm chằm ba người trên vách đá.
Nhan Chi Vi quả thật vô cùng quen thuộc Nộ Long đảo, sau khi vượt qua đạo kim ấn phong ấn nọ, leo lên đỉnh vách đá, rẽ trái rẽ phải vòng vo mấy lượt trên đảo, nhanh nhẹn vô cùng.
Thật ra trong đảo không còn cơ quan trận pháp gì khác. Dù sao nơi này cũng là địa phương ấn cư của Hồng Phá Hải, nếu bố trí quá nhiều trận pháp mai phục, vậy không phải là ứng phó với địch nhân bên ngoài, mà là vây khốn chính mình.
Từ góc độ của Hồng Phá Hải mà nói, tu vi của lão đã đạt tới hóa cành, quét nhìn khắp cả Đông Thổ, chỉ có lưa thưa vài người có thể cùng lão tranh hùng, những người này sẽ không lén lút tiến lên Nộ Long đảo, về phần những người khác, chỉ cần vừa tiến vào, Hồng Phá Hải đã có thể phát giác ngay tức khắc, cho nên hoàn toàn không cần trận pháp, phong ấn gì nữa.
Nhan Chi Vi dẫn Vũ La cùng Chu Nghiên, thuận lợi đi tới bên ngoài một sơn cốc mới dừng lại, nói với hai người:
- Thứ chúng ta cần tìm ở trong này, cẩn thận một chút.
Vũ La dở khóc dở cười, mình bị lừa gạt đi trộm đồ của người khác, quả thật là. . . ôi, đã leo lên thuyền giặc, còn ngại chuyện gì nữa. . .
Nhan Chi Vi nhìn hắn một cái, không nói thêm lời nào, bắt đầu đi trước dẫn đường.
Nộ Long đảo không giống Thanh Khâu, trên đảo hết sức đơn sơ giản dị, không hề có cảnh sắc nổi bật nào. Sơn cốc trước mắt cũng chỉ là hai ngọn đồi nhỏ bình thường giáp nhau, tạo ra một sơn cốc nhỏ ở giữa.
Nhan Chi Vi tiến vào trước, vừa chuyển qua một khúc ngoặt, ba người cùng nhau ngừng lại.
Bên trong sơn cốc hết sức bằng phẳng, cách ba người chừng một trăm năm mươi trượng có một tòa lầu các ngói xanh, cũng không cao lắm, chỉ có hai tầng, bốn hướng mỗi hướng có một góc mái cong, trên đó có một pho tượng cao nửa thước khắc mỏ diều hâu.
Tiểu lâu này được xây bằng gạch xanh ngói xanh, song cửa sơn màu đỏ nhạt, không có vẻ gì là nổi bật.
Chỉ có ở trước bậc thềm, hai bên có hai pho tượng.
Tượng đá này có vẻ hơi kỳ quái, không giống như Thần Thú bình thường. Đầu hơi giống như giao long, thân như Hổ Báo, đôi mắt nhìn lên trời. Lúc này trong đôi mắt ấy toát ra nhiều điểm bạch quang, tiếp nhận ánh trăng trên trời. Ngân quang mờ mờ dung nhập vào trong thân tượng giống như điện chớp, vừa lóe lên đã không còn thấy nữa.
Tiểu bạch hồ Nhan Chi Vi tỏ ra ngưng trọng vô cùng:
- Cẩn thận một chút, gia gia không nhấc nơi này còn có hai pho tượng. . .
Nhìn qua cũng biết hai pho tượng này là vật bất phàm, cho nên ba người cũng tỏ ra hết sức khẩn trương. Trong lòng Vũ La vô cùng căm tức, chuyện này đã nói rất rõ sự giảo hoạt của Cửu Vĩ Bạch Hồ, lừa gạt mình tới đây.
Con người ai ai cũng có nhược điểm, dù là Vũ La cũng không ngoại lệ. Đối mật Nhan lão, Vũ La hết sức đề phòng, lo lắng lão hồ ly này giở trò. Nhưng đối mật Nhan Chi Vi, một thiếu nữ khí chất thanh nhã, ngây thơ thuần khiết, bất cứ người nào cũng phải buông lơi cảnh giác.
Đây chính là chuyện thường tình của con người, không phải chỉ có Vũ La. Trên thực tế hắn quả thật không có ý gì với Nhan Chi Vi.
Vẻ mặt Vũ La vô cùng ảo não, trong lòng Nhan Chi Vi cũng hơi hối hận, bất quá hiện tại chỉ có thể nhắm mắt đưa chân. Ba người chậm rãi đi về phía tòa tiểu lâu nọ.
Hồng Phá Hải là Thất Thủ Giao Long nhất tộc, bộ tộc này hùng mạnh vô cùng, dù ở thời thượng cố cũng xưng bá một phương. Nhớ lại thời ấy Thần Thú khắp nơi, Tiên Nhân như mây, chính là thời quần hùng cùng nhau quật khi. Thân là Yêu tộc lại có thể độc bá một phương, có thể thấy thiên phú của Thất Thủ Giao Long kinh người tới mức nào.
Mà Thất Thủ Giao Long nhất tộc luôn luôn tự xưng là bộ tộc gần với Chân Long nhất. Không cần biết giả thuyết này có đúng hay không, tối thiểu cũng chứng minh một điểm, tối thiểu về thói quen, bọn họ cũng rất giống Thần Long nhất tộc.
Tỷ như thu thập bảo bối.
Từng có người vì quá rảnh rỗi, xếp ra một bảng xếp hạng bảo tàng truyền thuyết, xếp tất cả bảo tàng từ xưa đến nay trong truyền thuyết Tu Chân Giới làm mười vị trí đứng đầu. Kết quả sáu vị trí đầu tiên toàn là bảo tàng của Long tộc.
Mà Hồng Phá Hải cũng bắt chước tập quán này, tòa tiểu lâu đá xanh này nhìn qua không lớn, nhưng bên trong lại khác. Bảo vật cả đời Hồng Phá Hải thu thập đều được cất giữ trong đó.
Nói tới chuyện này, không thể không nói tới một sở thích khác của Long tộc: khoe khoang.
Năm xưa vào thời Hồng Hoang, bảo tàng của Đông Hải Long tộc nổi tiếng thiên hạ, dẫn tới vô số người tiến đến tranh đoạt. Bên bờ Đông Hải máu nhuộm đỏ một màu, không biết bao nhiêu anh hùng táng thân nơi đó.
Tuy rằng bảo tàng Long tộc khổng lồ thật, nhưng với bản lĩnh của Long tộc tự nhiên có thể khai mở không gian riêng, dời tất cả bảo vật của mình vào đó. Bảo vật nằm trong thế giới không gian của mình, tự nhiên không cần lo lắng bị người đoạt đi. Đám đạo chích mơ đến chuyện trộm bảo tàng cũng sẽ hết hy vọng.
Nhưng Long tộc lại không chịu làm như vậy, mà mang bảo vật ra khoe cho tất cả thiên hạ, chất đống trong Thủy Tinh cung, chờ người khác tới cướp.
Những truyền thuyết này lan truyền rất rộng bên trong tu sĩ Nhân tộc, không ít tu sĩ cho rằng đây là vấn đề tính cách thích khoe khoang của Long tộc. Thật ra Vũ La có cái nhìn của riêng mình, Long tộc làm như vậy sẽ dẫn tới vô số cường giả xông tới tranh cướp. Nhưng lúc bảo vệ bảo tàng, cũng không phải là cường giả mạnh nhất trong Long tộc ra tay, mà là một ít lực lượng mới sinh ra trong Long tộc.
Long tộc bày ra bảo tàng của mình như vậy, mục đích chính là dẫn dụ vô số cường giả kéo tới cho đám vãn bối của mình rèn luyện. Tất cả cường giả ngã xuống trong biển cả mênh mông, đều trở thành hòn đá lót đường cho lớp cao thủ Long tộc trưởng thành sau này.
Đương nhiên Vũ La hiểu cũng rõ ràng, suy nghĩ của mình cũng chỉ là phỏng đoán. Hắn không tự cho rằng mình siêu phàm tới nỗi có thể nhìn thấu bản chất vấn đề. Rốt cục dụng tâm của Long tộc thế nào, chỉ có chính bọn họ mới biết được.