Chu Hoành kể rõ một chút:
- Hiện tại phe Đồng trưởng lão là phe mạnh nhất trong Trưởng lão hội, nhưng cũng có một cỗ thế lực mới hình thành trong Trưởng lão hội.
- Trong Trưởng Lão Hội cũng có không ít người còn đang do dự, rốt cuộc đầu nhập vào phe kia.
- Bọn người mới quật khởi kia lấy Hoành Đoạn sơn Đại Hồng quan Đinh Thiên Thu trưởng lão cầm đầu. Đinh Thiên Thu muốn lôi kéo những người còn đang do dự, cho nên muốn thể hiện lực lượng một chút. Đạo mệnh lệnh này trên thực tế là muốn nói cho những người khác biết, lão có gan đối nghịch với Đồng trưởng lão.
Vũ La có chút dở khóc dở cười, lần này mình thật đúng là vô tội bị cuốn vào vũng nước đục.
Hắn bèn hỏi:
- Thiên Môn diễn võ có gì nổi bật?
Trước kia bất quá Vũ La chỉ nghe có một cuộc tranh tài như vậy, ba mươi năm một lần, bất quá cũng là chuyện của đám cao thủ thanh niên Trung Châu, hắn cũng không quá quan tâm, cho nên không biết rõ chi tiết bên trong.
- Địa điểm tổ chức Thiên Môn diễn võ ở Đông Hồ địa cung, nói trắng ra là Cửu Đại Thiên Môn mạnh ai nấy phái ra đệ tử kiệt xuất của mình, đưa vào trong Đông Hồ địa cung. Ai đi ra đầu tiên sẽ là người chiến thắng.
- Hai lần trước, cũng là Cửu Nghi sơn chiến thắng.
Vũ La gật đầu, đây là một trận tranh về tiềm lực của Cửu Đại Thiên Môn.
Chu Hoành nhìn hắn một cái, nói tiếp:
- Trong Đông Hồ địa cung có trận pháp phong ấn kỳ dị, bên trong địa cung không thể sử dụng pháp bảo linh phù, chỉ có thể bằng vào tu vi thực lực của bản thân mà chiến đấu.
Vũ La sửng sốt một chút, sắc mặt có vẻ khó coi:
- Đinh Thiên Thu có suy nghĩ này, thật là đáng chết!
Vũ La chiến lực hùng mạnh, chủ yếu nhờ vào Thiên Mệnh Thần Phù và một thân pháp bảo cổ quái của hắn. Nếu như không thể sử dụng những thứ này trong Đông Hồ địa cung, không nghi ngờ gì sẽ vô cùng bất lợi với hắn.
Như vậy xem ra, dụng tâm của Đinh Thiên Thu cũng không đơn giản là chỉ muốn biểu lộ mình có can đảm thách thức Đồng trưởng lão như những người khác nghĩ. Nếu Vũ La thất bại, thậm chí bị giết chết bên trong Đông Hồ địa cung, chính là một đòn đả kích hết sức nặng nề cho phe Chu Thanh Giang.
Chu Hoành không nghĩ nhiều như vậy, nhưng có người dám khiêu khích muội phu của mình, tuyệt đối là không thể nhẫn nhịn:
- Thật ra theo ta, ngươi cũng không cần lo nghĩ nhiều làm gì. Ở ngoài địa cung cứ việc tìm cớ đánh ngã tất cả bọn chúng, bọn chúng thân chịu trọng thương, làm sao có thể tiến vào địa cung tranh tài được nữa?
Vũ La khẽ mỉm cười:
- Ta đã có tính toán trong lòng, ngươi yên tâm đi.
Chu Hoành cảm thấy chủ ý của mình không tệ, ra sức nhấn mạnh với Vũ La rằng tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, phải giải quyết xong tất cả đối thủ khác trước khi tiến vào địa cung, bằng không nhất định Vũ La sẽ chịu thiệt thòi. Vũ La đáp ứng qua loa chiếu lệ, lúc này mới tống cổ y đi được.
Thời gian cấp bách, Vũ La cũng không chút trì hoãn, dặn dò sự tình trong Nhược Lô Ngục một phen, sau đó động thân xuất phát tham gia Thiên Môn diễn võ.
Bất quá trước khi rời đi Nhược Lô Ngục, hắn đi tìm Lư Niệm Vũ một chuyến, kể chuyện Đường Tử Phong với lão. Không phải là thu đồ đệ, Lư Niệm Vũ cũng không làm khó Vũ La, nhưng lão vẫn tỏ ra cẩn thận:
- Ngươi dẫn y tới đây, ta muốn khảo sát tâm tính y một phen. Nếu như hài tử này không tệ, ta sẽ dạy y một chút, nhưng có thể học được bao nhiêu, vậy phải trông vào ngộ tính của y.
Vũ La tự nhiên đáp ứng.
Hắn đi tới mỏ Ô Thiết, nói lại ý của Lư Niệm Vũ, Đường Tử Phong mừng rỡ như điên, miệng vâng vâng dạ dạ liên hồi. Có được cơ hội học tập cùng Trung Châu đệ nhất đan sư, chính là cơ duyên mà rất nhiều người mơ tưởng cả đời cũng không gặp được. Đường Tử Phong không có lòng tham như vậy, bởi vì y biết, nếu như không phải là nể mặt Vũ La, chưa chắc Lư Niệm Vũ đã chịu gặp mặt mình.
Vũ La đưa y tới chỗ ở của bọn Hướng Cuồng Ngôn. Lư Niệm Vũ cũng hết sức hiền hòa, nói rõ tất cả những gì cần thiết, bảo Đường Tử Phong ở lại trước rồi hãy tính.
Vũ La vội vã rời đi, Đường Tử Phong nhanh chóng đưa hắn ra ngoài. Nếu tương lai y ở lại bên cạnh Lư Niệm Vũ nghiên cứu thuật luyện đan, vậy không thể trông coi mỏ Ô Thiết được nữa. Vũ La không có người nào hữu dụng thay thế, buột miệng hỏi một câu:
- Tử Phong, ngươi có nhân thủ nào đáng tin cậy đề cử cho ta chăng?
Trên thực tế chỉ cần Vũ La nói một tiếng, Chu Thanh Giang nhất định có thể điều tới nhiều người vừa đáng tin cậy, vừa có năng lực. Hắn hỏi một câu như vậy, thật ra cũng không trông cậy Đường Tử Phong có thể có được nhân tuyến thích hợp nào.
Đường Tử Phong cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nói:
- Ta có một đường đệ tính tình ổn trọng, để y trông coi mỏ Ô Thiết hẳn là không thành vấn đề.
Câu trả lời này khiến cho Vũ La rất hài lòng, mỏ Ô Thiết không phải là đại cơ nghiệp gì, người chủ sự cũng không cần tài năng thật giỏi, nhưng phải là người có thể tin cậy.
Nếu Đường Tử Phong đã có người đề cử, Vũ La cũng không cần làm phiền Chu Thanh Giang nữa:
- Được, ngươi bảo y tới đây, trước hết hãy giúp y làm quen với chuyện trong mỏ. Nếu có vấn đề gì, chờ ta trở lại rồi hãy nói.
- Được.
Đông Hồ, tên rất đơn giản, nhưng thực tế Đông Hồ chính là một vùng nước phức tạp nhất trên cả Trung Châu.
Vào mấy trăm năm trước, Đông Hồ còn là một hung địa nổi danh Trung Châu. Nơi này thủy đạo quanh co khúc khuỷu, không để ý sẽ lạc đường. Mà trong hồ còn có bãi bùn, ao nhỏ, đầm lầy, mạch nước ngầm. . . đủ các loại hiểm cảnh.
Ngoài ra, Đông Hồ còn có một loại hung thú nổi tiếng tên là Hồng Lân Độc Thiện (lươn). Cấp bậc của loại hung thú này cũng không cố định, Hồng Lân Độc Thiện mới sinh ra không có chút uy hiếp nào, nhưng sống trong môi trường bùn lầy của Đông Hải, sau vài trăm năm trưởng thành, hình thể của nó có thể dài tới ba mươi trượng, chính là hung thú nhất phẩm thật sự.
Trên lưng Hồng Lân Độc Thiện Hồng có một sợi gân, chính là tài liệu tuyệt hảo để chế khí luyện bảo. Vì vậy hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ tràn vào Đông Hồ săn giết Hồng Lân Độc Thiện, số tu sĩ ngã xuống trong Đông Hồ cũng không đếm xuể.
Cho đến mấy trăm năm trước, mọi người mới phát hiện sở dĩ Đông Hồ nguy hiểm như vậy, thì ra là không phải chỉ vì những nguyên nhân nhìn bề ngoài kia. Mà vì dưới lòng Đông Hồ có một mê cung khổng lồ, mê cung này hung hiểm vô cùng, cho dù là Cửu Đại Thiên Môn hợp lực, thêm vào các đại môn phái của Trung Châu cùng nhau đánh vào địa cung, kéo dài ba năm như vậy, hao tổn một ngàn năm trăm tu sĩ, mới có thể xem như hoàn toàn mở mê cung ra.
Tàng bảo trong mê cung khiến cho người ta hoa cả mắt, mặc dù lần này tổn thất khổng lồ, nhưng lấy được những thứ tài nguyên này có ích rất nhiều cho các môn phái tu chân Trung Châu. Bất quá sau sáu mươi năm, chẳng những thực lực các môn phái đều khôi phục, hơn nữa càng hùng mạnh hơn trước.
Mà Đông Hồ địa cung đã bị thanh trừ tuyệt đại đa số nguy hiểm, sau đó đã trở thành nơi Cửu Đại Thiên Môn dùng thí luyện, dần dần phát triển thành Thiên Môn diễn võ ba mươi năm một lần.
Đông Hồ cũng không phải ở phía Đông Trung Châu, ngược lại nằm ở phía Tây. Chẳng những ở phía Tây, hơn nữa là cực Tây.
Đường ranh giới giữa Trung Châu cùng Tây Vực chính là Trầm Sa Chi Thủy. Đông Hồ cũng chỉ cách Trầm Sa Chi Thủy có ba ngàn dặm.
Lúc Vũ La tới Đông Hồ, đệ tử Cửu Đại Thiên Môn cũng đã tới. Ngoại trừ Vũ La ra, còn có hai người khác do Trưởng lão hội phái ra. Một người xuất thân từ Thẩm Phán Đình, tên là Đoạn Cương, một người xuất thân từ Ngự Trảm Đài, tên là Vương Cầm Hổ.
Thái Âm sơn trực tiếp bỏ qua lần Thiên Môn diễn võ này. Trên thực tế Thái Âm sơn chỉ còn danh nghĩa, có không ít môn phái nhất lưu gần đây đang hoạt động, chuẩn bị thay vào chỗ của Thái Âm sơn.
Chủ trì lần Thiên Môn diễn võ này chính là ba vị trưởng lão Trưởng Lão Hội, người cầm đầu họ Lưu, tất cả mọi người gọi lão là Lưu trưởng lão.