Cốc Thương đi rồi, Chu Thanh Giang tỏ ra thoải mái hơn nhiều, hết sức nhiệt tình gọi Vũ La tới ngồi bên cạnh mình. Vũ La vốn đang chột dạ, mỉm cười lấy cớ từ chối. Chu Thanh Giang vẫn cứ khăng khăng, Vũ La không còn cách nào khác đành tiến tới ngồi xuống. Chu Thanh Giang lập tức cười hỏi:
- Hiền tế, con định khi nào thì cầu thân?
Vũ La sợ tới mức suýt chút nữa ngồi phệt xuống đất:
- Ngài. . . ngài nói cái gì?
Chu Thanh Giang vẫn cười mỉm, nói với giọng vừa đủ cho hai người nghe:
- Chẳng lẽ con không chịu nhận sao? Lần này Cẩn nhi trở về, rõ ràng là đã bị phá thân, đừng nói rằng chuyện này không liên quan gì tới con.
Vẻ mặt Vũ La vô cùng đau khổ:
- Lão nhân gia ngài thật đúng là mắt sáng như đuốc. . .
Chu Thanh Giang tỏ ra hờ hững:
- Lão phu sinh ra một đứa con gái xinh đẹp, vô số sắc lang dòm ngó chằm chằm, đương nhiên lão phu phải canh chừng cẩn mật một chút.
- Chuyện này. . .
Vũ La ngập ngừng do dự.
Chu Thanh Giang là loại người thế nào? xét về phẩm chất, chắc chắn là một lão hồ ly nhất phẩm thượng, chỉ liếc qua một cái đã nhìn ra tâm sự Vũ La, không khỏi cười nói:
- Con đang lo lắng Cốc Thương ư?
Quả thật Vũ La lo Cốc Thương.
Nếu hắn muốn tới Chu gia cầu hôn, nhất định phải tới Cốc gia trước.
Chuyện nhập môn trước sau này sẽ quyết định danh phận lớn hay nhỏ. Tuy rằng hiện tại hắn cùng Chu Cẩn đã thành hảo sự, hắn cũng quyết định gánh lấy trách nhiệm, nhưng chắc chắn chuyện này hắn đã có lỗi với Cốc Mục Thanh. Hắn đã đính ước cùng Cốc Mục Thanh từ trước, cảm tình tiền kiếp có điều tiếc nuối, bất kể thế nào Cốc Mục Thanh cũng phải là chính thê.
Nhưng với thái độ của Cốc Thương hiện tại, đừng nói là bảo y gả con cho Vũ La, chỉ cần y nhìn thấy Vũ La đã lập tức đùng đùng nổi giận.
Nếu tới Chu gia cầu hôn trước, với gia thế của Chu gia, Chu Cẩn nhập môn trước, chắc chắn sẽ là chính thê.
Chu Thanh Giang cũng không bức hắn, chỉ nói một câu đầy thâm ý:
- Thật ra cũng không phải ta nôn nóng, chủ yếu là sợ nha đầu Cẩn nhi không chờ được lâu. . .
Vũ La sửng sốt một chút, đột nhiên bừng tỉnh ngộ:
- Ngài muốn nói, A Cẩn đã. . .
Chu Thanh Giang gật gật đầu, bưng chén rượu lên nốc một hơi cạn sạch:
- Con hãy chuẩn bị cho mau.
Vũ La không còn gì để nói.
Tiền kiếp hắn cùng Tống Kiếm Mi sống bên nhau mấy chục năm trời, thế nhưng trong một quãng thời gian dài như vậy, Tống Kiếm Mi vẫn không hề thai nghén.
Hiện tại xem ra, tâm cơ Tống Kiếm Mi thâm trầm hơn Chu Cẩn không biết bao nhiêu. Chỉ cần nàng không muốn sinh con cho Vũ La, cho dù hắn có nỗ lực thế nào cũng là uổng phí.
Nhưng lại không ngờ, đời này Vũ La cùng Chu Cẩn mây mưa bất quá hai lần, đã có được hậu duệ.
Vũ La nằm dài trên giường, suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục đau khổ vò đầu. Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là Cốc Mục Thanh.
Phải làm sao ăn nói với Cốc Mục Thanh. Vũ La cũng không biết.
Cốc Mục Thanh đã được phái đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, Vũ La dùng đầu gối cũng có thể đoán được, hẳn là tới Nam Hoang truy bắt một tên ma đầu nào đó.
Hiện tại không tìm thấy ai cả, Vũ La cảm thấy buồn bực vô cùng.
Đám người Trưởng Lão Hội tới đây, bất cứ một người nào chỉ cần giậm chân một cái là có thể làm cho Trung Châu run lên ba lượt, ở lại Nhược Lô Ngục không tới một ngày đã rời đi.
Trước khi đi, Sở Tam Tuyệt còn mật đàm cùng Hắc Thủy Tiên một phen, sau đó mang theo thủ hạ của mình rời đi. Nhược Lô Ngục ồn ào huyên náo, rốt cục đã trở lại yên tĩnh.
Chỉ là lần này Nhạc Băng Uyên mở ra, từ đầu đến cuối hại chết hơn năm trăm tu sĩ, quả thật là một thảm kích lớn trên Tu Chân Giới trong những năm qua.
Bất quá cái chết của những tu sĩ này đã mang lại lợi ích không nhỏ, khiến cho những kẻ bề trên cơ hồ không có lòng dạ nào cúng tế cho bọn họ, vì mải bận rộn kiểm kê bảo vật thu được. Vũ La cũng không thể chi trích Chu Thanh Giang và Sở Tam Tuyệt, bởi vì sự thật là như vậy. Những người này biết rõ Nhạc Băng Uyên nguy hiểm, nhưng vẫn quyết định tiến vào cũng là muốn mạo hiểm vì tiền đồ của mình. Nếu đã quyết định như vậy phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng mỗi lần Vũ La đi qua Khước Phong đường, vẫn không nhịn được buông tiếng than dài.
Mã Hồng và Kiều Hổ đều đang bận rộn tế luyện pháp bảo mới, vài ngày qua không thấy mặt. Thác Bạt Thao Thiên vẫn còn đang bế quan. Vũ La muốn tìm một người tâm sự cũng không có, cảm thấy bực bội, bèn quyết định mình cũng bế quan.
Hắn trốn vào trong cung điện tráp gỗ, vung tay lên, Thiên Phủ Chi Quốc rời khỏi Phong Thần Bảng, toát ra tầng tầng hào quang sáng chói, hiện ra bên trong cung điện tráp gỗ.
Tất cả những gì trong Thiên Phủ Chi Quốc phơi bày hết trước mặt Vũ La.
Tay hắn khẽ động, Phù Cổ xuất hiện, há miệng phun ra viên tinh châu to bằng thân thể
Nó.
Tinh châu vừa xuất hiện, cả thế giới này bắt đầu trở nên xao động, lực lượng vô cùng tận từ bốn phương tám hướng đè ép tới, giống như một đám quỷ đói giành ăn.
Vũ La vung tay lên, viên tinh châu nọ bay lên cao, khẽ chấn một cái hóa thành phấn vụn lả tả đầy trời. Tia lực không gian nọ chập chờn bay ra, lực lượng của Thiên Phủ Chi Quốc xung quanh lập tức ào tới, bao vây chặt chẽ tia lực không gian nọ.
Giữa Thiên Phủ Chi Quốc thình lình xuất hiện toàn là lôi quang màu xanh giăng mắc dày đặc. Từng trụ sáng màu xanh to tướng từ trên trời giáng xuống, mặt đất trở nên gợn sóng giống như mặt nước. Chỉ có những nơi như rừng ngọc trúc, rừng Bồng Kinh Thần Mộc. . . được một loại lực lượng vô hình bảo vệ, cho nên không dao động mảy may.
Những nơi trống trải vốn đã có một ít gò đất, dòng nước chảy, nhưng vẫn còn có vẻ hoang vắng vô cùng, dường như hệ thống núi non, sông ngòi vẫn chưa phát triển.
Tia lực không gian kia nhìn qua nhỏ yếu, thật ra quan trọng vô cùng. Một khi dung nhập vào thế giới này, lập nên trật tự thế giới, sẽ có tác dụng giống như điểm mắt cho rồng.
Lúc này thình lình một đám gò đất từ mặt đất mọc lên, giữa tiếng ầm ầm long trời lở đất, quật khởi hóa thành từng ngọn núi vô cùng cao lớn.
Trong quá trình này, trên không sấm chớp tứ tung, mưa to trút xuống.
Vô số lôi cầu đường kính trăm trượng thật lớn cuồn cuộn bay qua, lóe lên ánh sáng xanh đầy trời giữa cơn mưa tầm tã, khiến cho giọt mưa cũng mang theo một tia điện quang trong đó, rơi xuống mặt đất còn lóe lên điện quang xè xè.
Nhờ có cơn mưa to này, đất đai vốn trước đây cằn cỗi dần dần trở nên màu mỡ hơn trước. Tương lai nhất định thế giới này sẽ bừng bừng sức sống, hơn xa hiện tại.
Cả quá trình này kéo dài trong mấy ngày. Bên trong Thiên Phủ Chi Quốc xuất hiện ba sơn mạch hẹp mà dài, gần như song song với nhau. Độ cao trung bình của sơn mạch hơn mực nước biển khoảng ngàn thước, ngọn núi cao nhất đạt tới ngàn trượng, cũng không kém gì so với một ít sơn mạch nổi tiếng của thế giới bên ngoài.
Tuy rằng hệ thống núi non đã được thành lập, nhưng hệ thống sông ngòi vẫn không thay đổi. Chỉ thấy trên những ngọn núi to lớn, chỉ có những dòng nước chảy rất mỏng manh, cũng giống như những sợi chỉ màu bạc quấn quanh ngón tay cái thô to.
Vũ La rèn sắt khi còn nóng, vội vàng lấy hạt châu của Tiết Kiêu ra, nháy mắt xuất ra Linh Long của mình. Linh Long vờn quanh hạt châu, nuốt chửng tất cả tài liệu làm nên món pháp bảo này, chỉ để lại một thế giới biển cả không nơi nương tựa.
Hai không gian chồng vào nhau như vậy, mười phần nguy hiểm.
Nước biển vô tận khôn cùng ào ào từ trên không trút xuống. Nhiều khe nứt không gian xuất hiện, nước biển rơi xuống mặt đất, cũng có rơi vào khe nứt không gian, không biết kết cục thế nào.
Bất quá Thiên Phủ Chi Quốc không hổ danh Thiên Mệnh Thần Phù, quả nhiên không làm cho Vũ La thất vọng. Từng tia lực lượng trám vào những khe nứt không gian. Thiên Phủ Chi Quốc đang ra sức nuốt chửng không gian biển cả này.
Quá trình này còn khó khăn hơn Vũ La tưởng tượng, cho dù Thiên Phủ Chi Quốc đã dốc hết toàn lực, mất thời gian chừng năm ngày nhưng vẫn chưa dung nạp được thế giới biển cả vào trong bản thân mình. Cuối cùng Vũ La không thể không vận dụng thần kiếm Thiên Tinh, mới có thể áp đảo lực lượng của thế giới biển cả, biến nó thành một phần của Thiên Phủ Chi Quốc.
Nước biển tựa như hồng thủy hoành hành ngang ngược trên mặt đất, tẩy rửa bốn phía. Sau khi Thiên Phủ Chi Quốc gồm thâu thế giới biển cả thành công, số nước biển này mới xem như ngoan ngoãn nghe lời, theo địa hình cao thấp chảy về phía Đông. Không bao lâu sau đã hình thành một mảng đại dương mênh mông ở tận cùng phía Đông của thế giới này.
Ở những nơi có địa thế trũng thấp, nước biển lưu lại biến thành hồ nước. Xung quanh những hồ nước này cũng hình thành hệ thống sông ngòi, có những con sông nhỏ rót vào hồ, có những con sông khác chảy ra.
Mà cả thế giới này dựa vào ba sơn mạch nọ, hình thành ba con sông lớn. Sông lớn cuộn sóng ngập trời, cuối cùng đổ vào Đông Hải.
Rốt cục hệ thống đồi núi sông ngòi của thế giới này cũng đã hình thành.
Vũ La cảm nhận được bên trong thế giới này tràn đầy lực lượng, trong lòng hết sức vui mừng. Đúng như lời Tiết Kiêu đã nói, nước nuôi dưỡng vạn vật, có được hệ Thủy hoàn hảo, thế giới này mới trở nên bừng bừng sinh cơ.
Sơn thủy nối liền, thế giới mới trở nên phì nhiêu màu mỡ.
Trật tự cơ bản của thế giới này rốt cục cũng đã hoàn thiện.
Vũ La bay lên không quan sát thế giới bên trong Thiên Phủ Chi Quốc. Tuy rằng thời gian
Trôi qua chưa lâu, nhưng trên những sơn mạch đã có những nơi xuất hiện nhiều đốm xanh lá cây loang lổ, giống như từng mảng hy vọng tương lai.
Hắn nhìn một lát, bỗng nhiên nhướng mày, lăng không đáp xuống, đi tới một ngọn sơn phong.
Đây là ngọn sơn phong cao lớn nhất bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, còn lại chỉ là núi đá trơ trọi. Vũ La chuyển sang mặt trái của ngọn sơn phong này, không ngờ mặt trái của ngọn núi cao ngàn trượng lại có một pho thần tượng dựa vào ngọn núi điêu khắc mà thành, cao bằng ngọn núi. Thần tượng này có bề ngoài giống hệt như thần tượng mà Vũ La đã nhìn thấy bên trong Nhạc Băng Uyên, có điều nhỏ hơn rất nhiều.
Mà ở mi tâm của thần tượng này, không ngờ cũng có một đạo Phượng Nhãn Thần Văn.
Vũ La lập tức ngây người ra tại chỗ. Hắn ngàn vạn lần không ngờ được, mượn một tia lực không gian bên trong tinh châu, lại có thể khiến cho Thiên Phủ Chi Quốc ly nhiễm lực lượng của Phượng Nhãn Thần Văn.
Bộ thần văn này quan hệ trọng đại, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ. Vũ La cũng không muốn vận dụng tới lực lượng này. Hiện tại thì sao, ngay cả trong Thiên Phủ Chi Quốc cũng có Phượng Nhãn Thần Văn.
Vũ La buồn rầu một lát. sau đó thình lình ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha. ý trời là như vậy hay sao? Được, nếu là như vậy, hoặc ta không làm. nếu làm thì phải làm đến cùng.
Vũ La điểm ra một chỉ, linh khí như rồng bay phụng múa thoăn thoắt giữa không trung, liên tiếp vẽ ra mười ba đạo linh văn. Đây chính là mười ba đạo linh văn còn lại của bộ Phượng Nhãn Thần Văn.
Vũ La thoáng động niệm, mười ba đạo linh văn này chia ra chui vào trong mười ba ngọn sơn phong cao nhất của thế giới này. Những ngọn sơn phong này vây xung quanh sơn phong thần tượng hình thành một vòng tròn. Sau khi linh văn được khắc, mặt đất của Thiên Phủ Chi Quốc khẽ chấn động một cái, dường như đã xảy ra biến hóa gì đó vô cùng vi diệu, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Vũ La cũng không cảm nhận được rõ ràng.
Trên mười ba ngọn sơn phong này đều có một đạo linh văn không nhỏ hơn bản thân ngọn núi bao nhiêu. Nhìn qua tựa như đạo linh văn này mờ nhạt không ánh sáng, nhưng chúng đang chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí, dường như đang tích tụ lực lượng để làm một chuyện gì đó.
Chuyện kia Vũ La đã quyết định xong, hắn sẽ không bận lòng thêm nữa. Sau khi đi một vòng xem xét thế giới mới, hắn bèn đóng Thiên Phủ Chi Quốc lại.
Lúc này Thiên Mệnh Thần Phù Thiên Phủ Chi Quốc đang lơ lửng trước mặt Vũ La, trên mặt phù có thêm một ấn ký hình mắt phượng.
Bất quá nếu so với Phượng Nhãn Thần Văn, mắt phượng này linh hoạt có thần hơn nhiều, giống như được thần bút vẽ nên vậy.
Vừa rồi trong Thiên Phủ Chi Quốc, Vũ La đã mơ hồ cảm nhận được thế giới này có chút biến hóa kỳ diệu, sau khi ra ngoài, cảm giác này trở nên rõ ràng hơn.
Mắt phượng nọ là thông đạo kết nối Thiên Phủ Chi Quốc với thế giới bên ngoài.
Vốn trước đây Thiên Phủ Chi Quốc chỉ có thể dựa vào trận pháp của bản thân để hấp thu năng lượng từ không gian khác. Nhưng hiện tại nó còn có thể thông qua mắt phượng trực tiếp hấp thu năng lượng từ thế giới này.
Hơn nữa mắt phượng này hết sức chủ động, phàm là bất cứ thứ gì tới gần mắt phượng mà có ích cho Thiên Phủ Chi Quốc, nó có thể hút vào ngay tức khắc.
Bất quá mắt phượng này cũng không chỉ đơn giản là hấp thu. Vũ La cũng có thể thông qua nó trực tiếp điều động năng lượng của Thiên Phủ Chi Quốc sử dụng.
Hơn nữa biến hóa mà mắt phượng mang lại cho Thiên Phủ Chi Quốc còn có thể chậm rãi nhất nhất hiện ra. Nói không chừng đến một lúc nào đó, nó sẽ mang tới cho Vũ La một niềm vui bất ngờ.
Vũ La còn đang quan sát Thiên Phủ Chi Quốc, thình lình một trận dao động nổi lên bên trong Thiên Phủ Chi Quốc. Một đạo kim quang bay vù ra ngoài, rơi xuống đất chợt biến, hóa thành một con thú nhỏ lông vàng óng mượt như nhưng.
Động Động nhảy nhót tưng tưng dưới đất, chí chóe kháng nghị cùng Vũ La, rằng vì sao nhốt nó lâu như vậy, không cho nó ra ngoài chơi đùa.
Lúc nãy Thiên Phủ Chi Quốc xảy ra biến hóa lớn, Động Động cũng được một cỗ lực lượng vô hình bảo vệ. Nó thấy bên ngoài đại biến, hết sức tò mò, chỉ là không ra được khiến cho nó vô cùng nôn nóng. Hiện tại rốt cục đã có cơ hội, nó bèn chui ra ngay tức khắc.
Vũ La mỉm cười nhìn nó, vỗ vỗ vai mình ra ý bảo nó leo lên. Động Động tỏ ra “khí tiết”, mặt mày nhăn nhó không chịu lên.
Dáng vẻ của nó hết sức ngây thơ khả ái, khiến cho Vũ La cười to một trận. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó lấy trong không gian trữ vật ra một viên linh đan. Động Động vừa ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, vù một tiếng bay tới, nuốt chửng viên linh đan. Nhất thời hai mắt nó tròn xoe, mỉm cười nhảy lên vai Vũ La, đặt mông ngồi xuống.
Vũ La cười thầm, quả thật là dễ dụ.
Vũ La vỗ vỗ đầu nó:
- Ngươi hãy tự chơi một mình, ta phải tu luyện, sau khi tu luyện xong sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo.
Vũ La đưa nó xuống, sau đó khoanh chân ngồi đả tọa, nhưng không ngờ tiểu gia hỏa này nghịch ngợm vô cùng, vù một tiếng nhảy lên đầu hắn, ôm chặt đầu hắn lắc lư qua lại.
Vũ La dở khóc dở cười:
- Động Động, xuống mau.
Động Động không hề sợ hãi, véo lỗ tai hắn một cái.
Vũ La chộp lấy tiểu gia hỏa nghịch ngợm này, tiện tay ném nó vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Sau đó cho Thiên Phủ Chi Quốc về vị trí cũ, trở vào Phong Thần Bảng.
- Ồ. . .
Thình lình Vũ La kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Vốn Thiên Phủ Chi Quốc được Phong Thần Bảng sắc phong Thần Tướng cửu phẩm, vị trí của nó nằm ở dưới cùng. Nhưng hiện tại đã xuất hiện biến hóa lớn, không ngờ Thiên Phủ Chi Quốc lại nằm ở vị trí của Thần Tướng bát phẩm.
- Thăng cấp rồi. . .
Vũ La hết sức vui mừng, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe qua Thiên Mệnh Thần Phù thăng cấp.
Hắn vui mừng quan sát một phen, quả thật Thiên Phủ Chi Quốc đã từ cửu phẩm tấn thăng lên bát phẩm, tác dụng của viên tinh châu kia quả thật phi phàm. Vũ La cảm thấy an ủi trong lòng, quả không uổng công mình gây chiến, cướp nó vào tay, bằng không đã có thể bỏ qua cơ duyên lớn như vậy.
Sau khi thu cất Thiên Phủ Chi Quốc, Vũ La lại ngồi xuống đả tọa, bắt đầu tu luyện Cửu Long Thôn Nhật.
Không ngờ kim quang chợt lóe, Động Động lại có thể chui ra ngoài.
Vũ La vừa vận công, trên thân thể dày đặc linh nguyên. Cho nên Động Động vừa mới chuồn ra lập tức bị một luồng lực lượng thật mạnh đầy ra, khiến cho thân thể nó bắn trúng vào một cây cột gần đó.
Tiểu gia hỏa lảo đảo đứng lên, tròng mắt không chịu khống chế đảo mấy vòng. Nó lại lắc lắc đầu mấy cái, lúc này mới trở lại bình thường.
Nó nhìn Vũ La. di chuyển sang vài vị trí, sau đó giơ trào lên gãi gãi đầu, dường như đang cân nhắc có nên làm chuyện gì đó hay không.
Cuối cùng Động Động nghiến răng một cái, há miệng thổi mạnh, thình lình hóa thành một đạo kim quang, chui vào trong hai tay Vũ La đang bảo nguyên thủ nhất.
Không gian giữa hai tay Vũ La vô cùng chật hẹp, trong đó từng tia linh nguyên đang xoay chuyển liên hồi, ngưng tụ thành một luồng khí xoáy màu xanh nhạt. Luồng kim quang do Động Động hóa thành bắn vào trong khí xoáy màu xanh nhạt này.