Tiên Tuyệt

Chương 432: Chương 432: Thú Thủ Châu Liên (Hạ)




Hắn khoanh chân ngồi ở trong thế giới Thiên Phủ Chi Quốc, hai tay đặt trên đầu gối, tay trái phóng Phù gổ ra, tay phải lấy ra Thú Thủ Châu Liên.

Động động không biết đã xông ra lục nào ngồi chồm hỗm bên cạnh, đôi mắt mở to nhìn Thú Thủ Châu Liên, đúng là rất muốn lấy.

Hai tay Vũ La hợp lại, Phù Cổ hóa thành một điểm ngọc quang mông lung từ từ tan vào trong Thú Thủ Châu Liên. Ý thức của Vũ La liên thông với Phù Cổ, những gì Phù Cổ có thể nhìn thấy, Vũ La cũng có thể nhìn thấy.

Thú Thủ Châu Liên này nhìn qua nhỏ bé, nhưng trên thực tế mỗi một hạt châu đều là một cái đầu của một con Thần Thú thượng cổ, nhỏ nhất cũng lớn bằng gian phòng.

Thế nhưng sau khi Phù Cổ tiến vào lại có một cảm giác “chật hẹp”, Vũ La rất rõ ràng, đó là bởi vì lực cản quá lớn, cảm giác dường như khắp nơi đều rất “chật” cho nên mới có loại ảo giác này.

Kể từ khi Vũ La có được Phù Cổ, chưa từng có lần nào dò xét khó khăn như vậy.

Thời gian chừng ăn xong bữa cơm mới lẻn vào được khoảng một thước. Người tu chân không thiếu tính nhẫn nại, hắn tỏ ra ung dung tự tại, một mặt đưa ra một đạo ý niệm trấn an Phù Cổ không nên nóng nảy, một mặt lẳng lặng chờ đợi.

Tiêu phí mất một canh giờ, Phù Cổ chui vào được khoảng ba thước, lực cản phía trước bỗng nhiên không còn, một mảnh sương mù màu đen lượn lờ, sát khí lạnh lùng ập tới giống như một dòng nước lạnh đánh trúng Phù Cổ.

Ngay cả Vũ La toàn thân cũng run lên, trong nháy mắt bên ngoài thân thể ngưng kết lên một tầng vỏ băng màu đen nhạt.

Động Động ngồi bên cạnh lộ vẻ đứng ngồi không yên, đôi mắt to đen láy lo lắng nhìn Vũ La. Hiển nhiên tiểu tử này đích xác biết đây là thứ gì, đối với uy hiếp mà Vũ La có thể gặp phải cũng hiểu rõ, chỉ là nó không cách nào kết nối với Vũ La mà thôi.

Phù Cổ bị một mảnh mây mù màu đen nhạt bao quanh, tiến thối không được. Sát khí đánh tới, theo sát chính là một cỗ oán khí và sát khí ngút trời đan vào nhau, lạnh như băng, có thể dập tắt bất cứ loại hỏa diễm nào trên thế giới.

Phù Cổ ra sức giãy dụa, nếu không phải trình độ cường hãn của thân thể nó hiện tại đã tăng cường rất nhiều, hiện tại khẳng định đã bị đông lạnh cứng ngắc, không thể động đậy.

Sau khi thân thể cường hãn, lực lượng bên trong Thiên Mệnh Thần Phù cũng thể hiện ra. Lực lượng thần bí này đối kháng với cỗ sát khí kia, có vẻ cứng rắn không sợ.

Vũ La cũng đang liên tục không ngừng đưa tới ý chí của mình, làm cho Phù Cổ càng thêm ngoan cường. Trong ý chí này mang theo lực lượng của tinh thần, có lực ủng hộ rất lớn đối với Phù Cổ.

Giằng co đã gần nửa canh giờ, trong hắc vụ phía trước từ từ hiện lên bóng dáng của một con cự hùng. Bóng dáng hết sức hư ảo, hơn nữa hai mắt trống rỗng không có chút ý thức.

Vũ La thông qua phụ văn đã nhìn thấy cảnh này, liền lập tức hiểu được con cự hùng này chỉ sợ chính là ngưng kết sát ý trong hạt châu này. Nhìn cặp mắt kia, hiển nhiên chỉ có sát ý mà không có ý thức.

Nghĩ đến cũng đúng, nếu như trong hạt châu này có một ý thức chủ thể, thì cho dù là Vũ La liên thủ với Phù Cổ, cũng tuyệt đối không chống đỡ được tới bây giờ.

Sát ý cường hãn giống như từng cơn sóng dữ, thế nhưng nó không có mục tiêu nào, hoàn toàn là một loại công kích phát ra từ bản năng.

Thần Long năm đó khi lấy Ngục Đoạn Càn Khôn chém giết những Thần Thú thượng cổ kia, cũng đã xóa đi toàn bộ sinh hồn của bọn họ, chỉ để lại ba phần lực lượng phong ấn vào trong thân thể, bảy phần lực lượng phong ấn vào trong Thú Thủ Châu Liên này.

Trong bảo châu này chính là tàn lưu bảy phần lực lượng của Thần Thú, đáng tiếc không có ý thức, căn bản không có cách nào điều động.

Ào ảnh của cự hùng kia xuất hiện, Vũ La lập tức thúc giục Phù Cổ, mặt khác đánh liều mạo hiểm nguyên hồn suy yếu truyền cho Phù Cổ một cỗ lực lượng tinh thần hùng mạnh.

Phù Cổ nhận được sự trợ giúp của Vũ La ra sức xông lên, đánh vỡ cỗ oán khí và sát khí bao vây mình, vọt tới trước mặt ảo ảnh cự hùng, sau đó liều mạng được ăn cả ngã về không đâm đầu tới.

Bụp!

Giống như đã phá vỡ một tầng màng nước, sau khi lao vào, Phù Cổ phát hiện hành động ở trong này càng thêm khó khăn, ở trong hư ảnh cự hùng, sát ý đã kết hợp với lực lượng của nơi này ngưng kết giống như dịch thể.

Phù Cổ ra sức tiến về phía trước, liều mạng tiến về phía cự hùng.

Vũ La biết hiện tại là thời khắc mấu chốt, không cẩn thận chẳng những Phù Cổ bị sát ý của cự hùng cắn nuốt, mà ngay cả nguyên hồn của mình cũng sẽ phải chịu cắn trả. Hai điều này vô luận là chuyện nào, Vũ La hiện tại cũng chịu không nổi.

Cho dù là mấy năm kế tiếp nguyên hồn suy yếu, hắn cũng phải giữ được Phù Cổ.

Từng đạo tinh thần lực liên tục không ngừng truyền cho Phù Cổ, liên hệ tinh thần vốn chính là huyễn hoặc khó hiểu, bản thân Vũ La cũng không nói rõ được.

Phù Cổ đã có sự trợ giúp của hắn hơi tốt hơn một chút, nó cũng biết hiện tại là thời khắc sống, không thể không dốc hết toàn lực.

Thời gian một chén trà trôi qua, Phù Cổ cuối cùng đã vọt tới đầu của cự hùng, chui vào mi tâm của cự hùng.

Vừa vào trong này liền lập tức có một mảnh lực lượng mênh mông như đại dương bao bọc Phù Cổ lại. Phù Cổ cực kỳ thoải mái, nó đã mệt đến mức sức cùng lực kiệt, hiện tại rong chơi ở trong cỗ lực lượng này. Vũ La biết lần này mình lại thành công rồi, Phù Cổ đã khống chế được cỗ lực lượng này.

Hư ảnh cự hùng này chính là trung tâm lực lượng của toàn bộ bảo châu. Đáng tiếc trung tâm này đã không còn ý thức, Phù Cổ xông vào chẳng khác nào đã là ý thức của bảo châu này.

Tâm thần của Vũ La vừa buông lỏng, lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tinh thần lực tiêu hao một lượng lớn, lại thêm lực lượng của nguyên hồn không cùng cấp bậc với cảnh giới của thân thể, tiêu hao khổng lồ như thế đối với Vũ La mà nói chính là gánh vác nặng nề.

Đã không có việc gì, Vũ La thậm chí không kịp thu hồi Phù Cổ, tinh thần vừa buông lỏng đã nặng nề ngủ đi.

Tiểu tử Động Động chạy tới, dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng vỗ Vũ La giống như dỗ hắn ngủ. Đáng tiếc vừa vỗ được hai cái trong lỗ mũi của Vũ La đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Động Động có chút ngây ngốc, cảm giác mình không khỏi làm chuyện thừa, lòng tốt chỉ mình thưởng thức.

Nó đảo mắt bỏ Vũ La lại, chạy đến phía trước Thú Thủ Châu Liên, đang muốn nhặt lên nhưng lại nhìn hiểu cái gì, móng vuốt nhỏ rụt lại, mở to mắt nhìn liên châu, một lúc lâu sau mới thở dài nặng nề một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn diễn hóa ra một vẻ mặt đa sầu đa cảm hết sức nhân tính hóa, tay chắp sau lưng cô đơn rời đi.

Sau đó liền chạy vào trong rừng ngọc trúc, đào lên một cây măng ngọc lớn ăn, ăn một cây còn chưa đủ, liên tiếp gặm lấy gặm để, hiển nhiên không học mà tự biết, đã lựa chọn “biện pháp ăn ngon” trị liệu chấn thương tâm hồn của mình.

Giấc ngủ này Vũ La ngủ rất say, khi cảm giác trên mặt ngứa ngứa mới từ từ tỉnh dậy. Cảm giác ngứa ngứa này Vũ La có chút quen thuộc, ở trong Thiên Phủ Chi Quốc ngoại trừ Động Động ra còn có thể là ai?

Hắn còn có chút mơ hồ, tiện tay vung lên:

- Động Động, đừng ồn ào. . .

Thế nhưng khi mở mắt ra hắn lại có chút bất ngờ, Động Động cũng không ở bên cạnh mình. Hắn kỳ quái một hồi, không ngờ lại nhìn thấy một con côn trùng giống như kiến từ trên người mình ngã xuống.

Vũ La thoáng cái đã ngây người.

Thiên Phủ Chi Quốc đã là Thần Tướng thất phẩm, sau khi hắn đưa các loại bảo vật vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, quy tắc của thế giới này dần dần hoàn thiện, sau khi có những sinh mạng kia, sinh cơ trong Thiên Phủ Chi Quốc càng dạt dào.

Hắn biết đất đai trong Thiên Phủ Chi Quốc sinh ra sinh linh chỉ là vấn đề thời gian. Trên thực tế trước đó hắn đã cảm giác được, trong khe suối đã có dấu hiệu của sinh mệnh. Chẳng qua những sinh mệnh kia cực kỳ nhỏ bé, cho dù là Vũ La cũng không nhìn thấy.

Thế nhưng con côn trùng vừa mới bỏ qua trên người mình chính là sinh linh hàng thật giá thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.