Tiên Tuyệt

Chương 69: Chương 69: Thượng Cổ Thận Long - Linh Vật Tiên Thiên ( Thượng )




Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Vũ La vẻ mặt kinh hãi chỉ vào giữa dòng sông, thế nhưng mọi người nhìn theo hướng ngón tay của hắn chỉ lại không nhìn thấy cái gì, trong dòng sông nước chảy cuồn cuộn, sóng nước mặc dù hung mãnh, thế nhưng cũng không có quái vật gì.

Mộc Dịch Trạc tức giận nói:

- Ngươi lại phát thần kinh gì đó? Ngay cả Mạc tiền bối cũng nói không có việc gì, ngươi đột nhiên cả kinh cố ý dọa người, có đúng không?

Vũ La không để ý tới hắn, chỉ xấu hổ nhìn mọi người cười cười:

- Hắc hắc, có thể là ta hoa mắt. . .

Ngoại trừ Mộc Dịch Trạc, những người khác cũng không để ý, cười cười lại chuẩn bị đi tới.

Mạc Thiên Ngôn lại trong lòng khẽ động, không nhịn được liếc mắt nhìn Vũ La, nói với mọi người:

- Khoan đừng đi qua, đợi ta xem lại đã.

Mộc Dịch Trạc càng căm tức, hắn không thể phát tác với Mạc Thiên Ngôn, chỉ có thể tàn bạo trừng mắt nhìn Vũ La.

Mạc Thiên Ngôn cẩn thận quan sát dòng sông kia, dần dần mày cau lại. Hắn lại thận trọng bay lên trên cao, quan sát toàn bộ địa thế xung quanh một chút, vừa nhìn nhất thời làm hắn toát mồ hôi lạnh, thu huyền công lại, nhanh chóng đáp xuống, vội vàng nói:

- Mau lui, mau lui!

Mọi người đi cùng Mạc Thiên Ngôn, trên đường hắn vẫn trấn tĩnh tự nhiên, Đại Năng tự cao tận hiển không chút nghi ngờ. Thế nhưng lúc này, Mạc Thiên Ngôn lại hốt hoảng như vậy, tất cả mọi người đều hiểu được nơi đây nhất định hung hiểm vô cùng, không nói hai lời bay nhanh lui về phía sau.

Sau khi một mực lui tới một ngọn núi, Mạc Thiên Ngôn cuối cùng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Mộc Dịch Trạc không nhịn được hỏi:

- Tiền bối, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mạc Thiên Ngôn có chút kinh hồn bất định nhìn dòng sông chảy cuồn cuộn phía xa, nói:

- Thật không nghĩ đến, trên đời này không ngờ còn có dị thú bậc này tồn tại, suýt nữa ngay cả ta cũng bị lừa.

Hắn lại nhìn Vũ La một chút cười nói:

- Hào tiểu tử, quả nhiên là phúc tinh chiếu mạng. Nếu không có ngươi hoa mắt, lần này chúng ta rất có thể đã chôn xác ở đây.

Mộc Dịch Trạc thấy Mạc Thiên Ngôn lại khen ngợi Vũ La liền quay mặt đi, trong mắt lộ vẻ ghen tỵ.

Mạc Thiên Ngôn nói với mọi người:

- Đây là một con dị thú thượng cổ Thận Long, thuật huyễn hóa của nó đệ nhất thiên hạ, ngay cả ta cũng bị lừa, cuối cùng còn bay lên trời kiểm tra địa thế xung quanh mới nhìn ra một chút manh mối.

- Thận Long!

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, tất cả mọi người từng nghe rất nhiều truyền thuyết về Thận Long nên quen thuộc vô cùng. Có người nói Thận Long có hai loại năng lực thiên hạ vô song, thứ nhất đó là thuật huyễn hóa, cho dù những tồn tại hùng mạnh tung hoành Hồng Hoang nhất thời sơ ý, cũng rất dễ không chút đề phòng xông vào ảo cảnh của nó.

Thứ hai đó là năng lực tiêu hóa vô cùng hùng mạnh của Thận Long.

ảo cảnh của nó nối thẳng với cái miệng khổng lồ của nó, có người nói Thận Long có thể nuốt chửng một ngọn núi cao, hiện tại xem ra lời đồn đãi là thật chứ không giả.

Bất kể nó ăn cái gì vào, cho dù là pháp bảo, thậm chí là Thiên Mệnh Thần Phù, cuối cùng cũng có thể bị nó tiêu hóa hoàn toàn.

Mọi người không ngờ rằng mình suýt chút nữa đã dâng vào trong miệng của Thận Long, mà Thận Long đã sớm tuyệt tích, không ngờ ở nơi này còn một con ngủ đông, thảo nào ngay cả Mạc Thiên Ngôn cũng phải sợ hãi đến nỗi vội vã lui về phía sau.

Mọi người nhìn lại dòng sông kia, liền có cảm giác cực kỳ sợ hãi. Lúc này “dòng sông” kia đột nhiên cuốn thân thể một cái, hoành không quét qua một ngọn núi. Một tiếng nổ long trời lở đất, một ngọn núi nguy nga cứ như vậy bị xóa đi khỏi mặt đất!

Con Thận Long kia dường như đặc biệt khoái ý, một tiếng rống thẳng tận trời cao, lập tức một cột nước ngàn trượng phun lên, bọt nước đầy trời rơi xuống, xung quanh nhất thời trắng xóa một mảnh sương mù.

Thanh thế hùng mạnh như vậy. . . mọi người liếc mắt nhìn nhau, lại càng sợ hãi. Cốc Mục Thanh lại ở sau đó, hỏi một câu rất không hợp thời:

- Thế nhưng. . . theo như ám ký trên đường. Diệp đại nhân và Bạch thần bộ đã đuổi theo Thập Phương Quỷ Độn tiến vào, chúng ta tiếp theo phải làm sao?

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, Mạc Thiên Ngôn cũng do dự một hồi, chạy vào chính là tự tìm tử lộ, thế nhưng lại không thể không lo cho Bạch Thắng và Diệp Niệm Am, lựa chọn giữa sinh tồn và đạo nghĩa quá gian nan.

Trong lúc nhất thời mọi người yên lặng không nói. Vũ La cũng không có chút cười nhạo, trên thực tế đổi lại là bất luận người nào, hắn đều có thể lý giải. Hy sinh vì nghĩa nói thật dễ dàng, chân chính để cho ngươi đi tìm chết vì một người khác, dựa vào cái gì? Tất cả mọi người đều là người bình thường mà thôi, ở đâu có tình cảm sâu đậm vĩ đại như vậy?

Vũ La đánh giá mọi người, tựa hồ lơ đãng nói một câu:

- Nếu là Thận Long, khả năng dọc đường chúng ta đã truy tung sai rồi, ám ký mà chúng ta nhìn thấy, chẳng qua là Thận Long muốn cho chúng ta nhìn thấy mà thôi.

Một lời đánh thức người trong mộng, trong mắt Mạc Thiên Ngôn lóe lên tinh quang:

- Đúng! Rất có khả năng ám ký chúng ta nhìn thấy căn bản không phải là ám ký mà Diệp đại nhân lưu lại, mà là con Thận Long này huyễn hóa ra.

Một con Thận Long nếu như thật đói bụng, rất có thể cuốn một ngọn núi nuốt chửng vào bụng, với dạ dày của nó sớm muộn gì cũng có thể tiêu hóa sạch sẽ.

Hoàn toàn không cần phải mê hoặc đoàn người Vũ La chịu chết, thực sự là không đủ nhét kẽ răng. Chẳng qua đến cấp bậc như Thận Long này, thần thông đã tới cấp bậc Tiên Thiên, không cần tận lực phát ra, chỉ cần tới gần bên người nó sẽ tự nhiên bị ảnh hưởng như vậy, càng làm cho người ta khó có thể phát hiện.

Mạc Thiên Ngôn thâm ý sâu sắc nhìn Vũ La, đến lúc này, nếu như Mạc Thiên Ngôn còn chưa nhìn ra Vũ La bất phàm, vậy thực sự có lỗi với danh hiệu Đại Năng của mình rồi.

Mà Vũ La cũng không thể nói gì, cho dù Mạc Thiên Ngôn thật sự hoài nghi cái gì, tối đa cũng chỉ là hoài nghi, hắn không có chứng cứ chứng minh được gì, mặt khác, Vũ La cũng có thể đoán được, Mạc Thiên Ngôn đối đãi với mình, tối đa cũng chỉ là trở thành một “Thiên tài” cấp thấp, dạng thiên tài như Vũ La xuất hiện đối với phe Chính đạo có ích lợi thật lớn, Mạc Thiên Ngôn tuyệt đối sẽ không bởi vì một chút hoài nghi mà có hành động bất lợi gì với hắn.

- Ý của Mạc tiền bối là, chúng ta có thể đi vòng qua. . .

Mạc Thiên Ngôn lắc đầu nói:

- Không phải đi vòng qua, chúng ta lui về trước đã, dọc trên đường đi tất cả mọi người phải cẩn thận, bởi vì chúng ta cũng chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc chúng ta bị ảo cảnh của Thận Long mê hoặc bắt đầu từ chỗ nào, cho nên phải trở về một lần nữa tìm được đúng ám ký của Diệp đại nhân.

Mọi người gật đầu, lại nhìn thoáng qua cột nước ngàn trượng còn đang phun ra, cẩn thận dựa theo đường cũ trở lại.

Vũ La không nói gì thêm, kiến nghị mà hắn vừa nói quả thực rất có khả năng, nhưng cũng còn có một loại khả năng chính là bọn họ cũng không có truy sai.

Thế nhưng hiện tại căn bản không có biện pháp xác định, vẫn là tạm thời không nên đi tìm Thận Long chịu chết là hơn.

Đoàn người theo đường cũ lui về, vòng qua vài ngọn núi, mọi người có cảm giác sống sót sau tai nạn, ngữ khí trong lúc nói chuyện đã trở nên thoải mái không ít. Thế nhưng không biết vì sao, trong lòng Vũ La một cỗ bất an cũng càng ngày càng nổi lên nghiêm trọng.

Tiếng nước phía sau đã không nghe thấy nữa. Vũ La vô ý thức nhìn về phía Cốc Mục Thanh. Cốc Mục Thanh dường như cũng ý thức được cái gì, quay sang cười thản nhiên với Vũ La, giống như hoa xuân rực rỡ mọc đầy núi. . .

Vũ La cũng mỉm cười, trong lòng cũng run lên một chút.

Hắn bất động thanh sắc đã phóng ra Phù Cổ, tiểu gia hỏa kia rõ ràng chìm vào mặt đất dưới chân Vũ La, thế nhưng Vũ La lại không cảm giác được cái gì.

ảo cảnh!

Không biết từ lúc nào Vũ La đã tiến vào trong ảo cảnh, những người khác đoán chừng cũng là như vậy. Ngay khi Vũ La ý thức được mình bị ảo cảnh vây khốn, sơn cốc trống trải, ánh nắng dương quang, trời xanh cao cao bỗng nhiên toàn bộ biến mất không thấy, hắc ám vô tận kéo đến, xung quanh trong nháy mắt chỉ thấy một mảnh tĩnh mịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.