Tiên Tuyệt

Chương 967: Chương 967: Tiên đan ngon thật (Thượng)




Nhưng khi linh văn của Vũ La bay vào, dường như hạt châu không có phản ứng gì, mặc cho từng đạo linh văn bay xuyên qua mấy trăm trượng, bám vào mặt ngoài của mình.

Nhưng lúc một đạo linh văn bay giữa không trung trông rất to lớn, chiều cao có chừng một trượng, bay tới trước mặt hạt châu lại nhanh chóng thu nhỏ. Lúc nó bám vào hạt châu, cũng chỉ còn to bằng con kiến. Đương nhiên hạt châu kia cũng không lớn nhưng muốn hoàn toàn bao phủ mặt ngoài của nó vậy cần phải có một số linh văn Long tộc khổng lồ.

Vũ La không ngừng vẽ ra linh văn, mất hết hai canh giờ, mệt thở hồng hộc, cuối cùng cũng đã dùng linh văn bao phủ hết bề ngoài hạt châu kia.

Linh văn bao phủ hết bề ngoài hạt châu, hoàn toàn phong ấn ba vòng Thần Hỏa khi nãy, keng một tiếng rơi xuống đất.

Mọi người hết sức bất ngờ, vốn cho rằng muốn thông qua địa huyệt này phải trông vào Lương Mạt Vũ, không ngờ rằng người giải quyết phiền phức này lại là Vũ La.

Vũ La vung tay lên ra lệnh cho Lôi Quá:

- Đi nhặt trở về.

Lôi Quá vừa định khởi động Phù Hạch Tiên Binh của mình, Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Không sao đâu, mau đi đi.

Lôi Quá có chút do dự, nhưng vẫn trung thành thi hành lệnh của Vũ La, nhắm mắt xông vào.

Chạy chừng trăm trượng, Hỏa Nguyên Tiên Khí nồng đậm bên trong địa huyệt vẫn không có chút phản ứng nào. Lôi Quá hưng phấn vô cùng, lăng không lộn một vòng, sau đó chạy như điên về phía hạt châu có ba vòng Thần Hỏa kia.

Vũ La bĩu môi một cái, cười mắng:

- Tên tiểu tử chết bầm này, dám không tin lời ta.

Dạ Huy nở một nụ cười hiếm có, trên gương mặt đen sì của y nổi lên hai hàm răng trắng bóng:

- Tiểu tử này ôm lòng hy sinh vì nghĩa chạy vào. . .

Lôi Quá nhặt hạt châu trở lại, Vũ La cũng không nói nhiều lời, lập tức thu lấy.

Giống như sáu khối sắt hình trái tim kia, hạt châu có ba vòng Thần Hỏa này Vũ La cũng định dành cho Lôi Quá, tăng cường lực phòng ngự cho trọng giáp hào quang của y. Đồng thời lợi dụng hạt châu Thần Hỏa này trang bị thêm một mai phục nho nhỏ trên trọng giáp, có tác dụng đánh trả thụ động.

Bất quá trước khi chân chính thực hiện, hắn sẽ không nói với bọn Dạ Huy. Hứa suông khi chưa có gì không phải là phong cách của hắn.

Mọi người bay qua địa huyệt thứ hai, thật ra Vũ La đang âm thầm lưu ý, sau khi tiến vào trong long mộ này, Lam Điệp ấn ký tỏ ra vô cùng linh hoạt.

Quả nhiên đi không bao lâu, hắn cũng cảm giác được Lam Điệp ấn ký đưa tới đạo ý niệm thứ hai: đây là Long Tức Thần Hỏa Châu, Linh Bảo tứ phẩm thượng.

Vật này còn trân quý hơn so với Thạch Dũng Thiết Tâm, Vũ La cũng hơi vui mừng một chút.

Bởi vì lần này có chuẩn bị, Vũ La đi trước không phát hiện chuyện gì khác thường. Lần này mọi người đi thẳng về phía trước chừng ngàn trượng, lúc này mới nhìn thấy địa huyệt thứ ba.

Địa huyệt này có diện tích lớn nhất trong số ba địa huyệt, quét mắt nhìn quanh có cảm giác không thấy đâu là cuối.

Mà nơi này nghiễm nhiên đã trở thành một thế giới nho nhỏ độc lập.

Trên mặt đất chính là một mảnh cát khô, trên đỉnh đầu, mái vòm to lớn khảm rất nhiều viên dạ minh châu, giống như khắp trời đầy sao.

Mà trong thế giới nhỏ này, thứ khiến cho người ta chú ý nhất không nghi ngờ gì chính là chín ngọn tháp cao to trên mặt đất. Lúc Vũ La nhìn thấy những ngọn tháp này, không khỏi biến sắc, những ngọn tháp này rất giống với huyết sắc cự tháp của Vũ La trong Minh Đường Cung.

Chín ngọn tháp cao này, rõ ràng là bắt chước theo huyết sắc cự tháp kia mà xây thành.

Đến nơi này, Vũ La cơ hồ có thể khẳng định, Tiên Long kia mai táng ở nơi này tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường. Nó cố ý chôn mình ở nơi này, chỉ sợ sau lưng còn có bí mật gì đó, chỉ là hiện tại mọi người chưa biết mà thôi.

Nhưng dọc theo con đường này, dị tượng xảy ra liên tiếp. Vũ La cũng không hiểu được.

Chỗ khác biệt lớn nhất của chín ngọn tháp cao này với huyết sắc cự tháp của Vũ La chính là, trên đỉnh chín ngọn tháp cao này đều có một luồng lôi quang chói mắt.

Lực lượng hệ Lôi vốn là cuồng bạo, khó có thể khống chế, vì vậy uy lực của tiên thuật hệ Lôi thông thường là lớn nhất trong số những tiên thuật cùng cấp.

Nhưng chín luồng lôi quang này lại lặng lẽ nằm yên trên đỉnh chín ngọn tháp, cũng không bắn ra những tia điện quang kêu lách tách giống như khi một ít pháp thuật hệ Lôi ngưng tụ.

Vũ La ở bên cạnh quan sát, quả nhiên nhìn thấy Triệu Hiểu Hiểu ngây người ra nhìn chín ngọn tháp cao. Hắn không nhịn được lắc đầu một cái, thầm nhủ, thôi được, sau khi thu lấy sẽ cho nàng.

Mặc dù trước đây hắn có chút bất mãn đối với Triệu Hiểu Hiểu, nhưng cuối cùng nữ tử này vẫn là một trong những thành viên nòng cốt đầu tiên của mình.

Mọi người đứng ở bên ngoài địa huyệt, Lăng Hổ Quy khẽ động một cái, từ từ mở mắt.

Hoàng Hầu mừng rỡ:

- Tứ gia, ngài đã tỉnh.

Lăng Hổ Quy đưa tay sờ vào ngang hông mình kiểm tra, Phù Hạch Tiên Binh quá mức quý trọng, huống chỉ còn là bản mệnh Tiên Bảo của y?

Hoàng Hầu hiểu ý tứ của y, vẻ mặt đau khổ đưa ra ba thanh chủy thủ đã biến hình:

- Tứ gia, chúng đây, nhưng không thể sử dụng được nữa. . . Nếu không có Lương gia, ngài. . . ngài đã. . .

Ba thanh chủy thủ này là do Hoàng Hầu tiện tay nhặt lấy lúc đi qua địa huyệt kia.

Lăng Hổ Quy thấy ba món Phù Hạch Tiên Binh của mình đã biến dạng, sắc mặt khẽ biến, cất tiếng thở dài thu cất vào, không nói gì nữa.

Món Phù Hạch Tiên Binh này đã hao tổn rất nhiều tâm huyết của y, cơ hồ phải vận dụng hết tất cả lực lượng mới có thể lấy được vào tay, Không ngờ rằng chỉ vì nhất thời kích động, lại bị hủy ở nơi này.

Hoàng Hầu còn muốn đang nói gì, lại bị ánh mắt sắc bén của Lương Mạt Vũ ngăn lại.

Lăng Hổ Quy chợt chép chép miệng:

- Ta vừa uống gì vậy, vì sao cảm giác trong miệng mùi vị thơm ngon. Hơn nữa. . . Vì sao khí tiên linh trong cơ thể ta dồi dào như vậy?

Hoàng Hầu nhìn Lương Mạt Vũ, chỉ thấy y hừ lạnh một tiếng, không nói nửa lời, sải bước tiến vào trong địa huyệt.

- Đây là. . .

Lương Mạt Vũ vừa tiến vào, chín ngọn tháp kia lập tức có cảm ứng. Ba ngọn tháp ở gần Lương Mạt Vũ nhất cùng nhau phát ra một tiếng sấm rền vang, khiến cho cả địa huyệt lay động một trận. Ba đạo lôi quang khổng lồ từ trong quả cầu Lôi Điện trên đỉnh tháp bắn thẳng về phía Lương Mạt Vũ.

Lương Mạt Vũ giơ cao bổng màu bạc của mình, đánh ra ba bổng liên tục mới đánh tan được ba đạo lôi quang kia. Bất quá theo sắc mặt y, đã không còn nhẹ nhàng thoải mái như trong địa huyệt thứ nhất.

Những tiếng sấm ầm ầm vang lên liên tiếp, bị từng đạo lôi quang oanh tạc, Lương Mạt Vũ không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng di chuyển. Lúc này cây bổng không ứng phó được, y bèn lấy ra một chiếc gương đồng chỉ to chừng bàn tay, cũng là một món Tiên Bảo nhất phẩm thượng, toát ra hào quang óng ánh bảo vệ quanh mình, mới giữ được không bị thương.

Mọi người thấy y lấy ra bảo vật liên tục không ngớt, ngoại trừ ghen tỵ chỉ còn sững sờ, rốt cục cũng quen.

Sắc mặt Lăng Hổ Quy có hơi lo lắng, Hoàng Hầu ở bên cạnh không biết nói gì cho phải.

Không biết Lệnh Hồ Tiểu Tiểu tới bên cạnh Triệu Hiểu Hiểu từ lúc nào, tính nết hồ ly vô cùng táo tợn, rụt cổ đưa đôi tay nhỏ bé lên che miệng, ghé sát tai Triệu Hiểu Hiểu nói thật khẽ:

- Đôi nam tử này quả thật tình ý miên man, nhưng một kẻ kiêu ngạo, một người thẹn thùng, thật là thú vị. . .

Triệu Hiểu Hiểu rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn nàng, theo bản năng nhích ra xa một chút.

Lệnh Hồ Tiểu Tiểu mình cũng không có cảm giác được lúc mình nói tới đề tài “cấm kỵ” này, tới sát gần Triệu Hiếu Hiểu như vậy cũng co vẻ vô cùng thân mật.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Lương Mạt Vũ bên trong địa huyệt, chỉ có Dạ Huy thủy chung canh giữ ở bên cạnh Vũ La.

Dạ Huy nhìn lướt qua phía sau mọi người, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh: một đám tự cho là thông minh, trên thực tế ngu xuẩn vô cùng. Chẳng lẽ các ngươi còn không nhìn ra kẻ chân chính dẫn mọi người đi vào long mộ, là chủ nhân chúng ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.