Rất nhanh nha hoàn trở về, khom người bẩm báo:
- Vũ thiếu gia, ồ, cả Diệp Đại nhân, lão gia mời hai vị vào.
Diệp Niệm Am cười khổ không thôi, mình ở chỗ này chờ hết một canh giờ, không ai thèm ngó ngàng gì tới, Vũ La vừa tới, Chu Thanh Giang lập tức tiếp kiến, mình còn phải hưởng nhờ vinh quang của thiếu niên này.
Vũ La không có cách nào, cố gắng tiến vào.
Chu Thanh Giang đang ở trong thư phòng, trên bàn gỗ đàn hương điêu khắc bày đầy ngọc giản, một chiếc lò hương toát ra hương thơm nhè nhẹ, khói lượn lờ.
Chu Thanh Giang thấy bọn họ tiến vào bèn buông ngọc giản trên tay xuống, cười lớn:
- Vũ La hiền điệt tới rồi sao, mau ngồi đi, người đâu. . .
Một tên người hầu tiến vào, Chu Thanh Giang lòn tay xuống bàn ra hiệu cho tên nọ lấy một nhúm lá trà bằng nắm tay, có nghĩa là: “Pha trà cẩn thận, đừng để lãng phí,”
Loại trà này ngay cả Chu Thanh Giang cũng tỏ ra tiết kiệm như vậy, có thể thấy trân quý vô cùng, Diệp Niệm Am càng nhìn càng thấy thích, thì ra lão nhạc phụ Thái Sơn cũng là như vậy.
Vũ La thi lễ, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Diệp Niệm Am, Diệp Niệm Am bất đắc dĩ đứng lên, ôm quyền khom người nói:
- Chu Đại nhân, chúng ta rời khỏi Nhược Lô Ngục đã lâu, chuyện ở đó vô cùng phức tạp, không thể thiếu hai người chúng ta, Hôm nay tới đây là muốn cáo từ Đại nhân, cảm tạ Đại nhân khoản đãi trong thời gian qua. . .
Diệp Niệm Am thầm oán trong lòng, chỉ khoản đãi Vũ La mà thôi, lão nhân gia ta một mình lẻ loi hiu quạnh cũng không ai quan tâm.
Chu Thanh Giang nghe vậy sửng sốt:
- Muốn trở về ư. . .
Vì sao không ở lại thêm một thời gian nữa, bồi dưỡng cảm tình cùng A Cẩn. . .
Vũ La gật đầu:
- Dù sao vãn bối và Diệp Đại nhân cũng có công vụ trong người, không tiện ở lại quá lâu.
Hắn đã nói như vậy, Chu Thanh Giang cũng không tiện giữ lại. Lão trầm ngâm một lúc, trà đã được mang lên, Chu Thanh Giang vừa cười vừa mời mọi người dùng trà.
Quả nhiên không hổ là bảo bối mà Chu Thanh Giang yêu quý, hương thơm sực nức, Diệp Niệm Am vừa uống vừa khen ngợi suýt xoa.
Sau khi hàn huyên vài câu, Chu Thanh Giang mới nói:
- Các ngươi còn có công vụ trong người, ta cũng sẽ không giữ các ngươi lâu, ở lại ăn một bữa, sau Ngọ hãy trở về,
Diệp Niệm Am cùng Vũ La tạ ơn cáo từ.
Đi tới cửa, đột nhiên Chu Thanh Giang nói:
- Diệp Đại nhân, hay là cùng ăn với chúng ta. . .
Diệp Niệm Am sao không hiểu được, người mà người ta muốn giữ lại chính là Vũ La, vội vàng nói:
- Đa tạ Đại nhân chiếu cố, hạ quan còn phải trở về thu dọn một chút, hay là để Vũ La bồi tiếp ngài vậy. . .
Quả thật Diệp Niệm Am hạ thủ bất lưu tình, bán đứng Vũ La một cách trần trụi.
Diệp Niệm Am đi rồi, Chu Thanh Giang cười nhìn Vũ La:
- Đóng cửa lại đi.
Vũ La không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn bước ra đóng cửa phòng lại, Chu Thanh Giang mở một ngăn bí mật trong bàn, hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước.
Lão lấy một chiếc hộp ngọc ra đặt trên bàn, Toàn thân hộp trắng bóng như sương, trên nắp hộp có khắc hình một chiếc lông đuôi công. Nếu quan sát cẩn thận một chút, sẽ phát hiện ra trên chiếc lông kia có một thần nhãn.
- Đây là. . .
Vũ La nhìn Chu Thanh Giang với vẻ nghi hoặc, Chu Thanh Giang vẫn không nói nửa lời, mở hộp ngọc ra, trong đó có một ngọc bài to bằng bàn tay, còn có một chiếc nhẫn trữ vật hình dáng kỳ lạ.
Trên mặt chính ngọc bài cũng có khắc một chiếc lông công trên có thần nhãn, dưới có hai chữ: Ám Vệ.
Mặt sau ngọc bài khắc tên Vũ La, dưới có một hàng chữ nhỏ: Giáp đẳng Chính Vệ.
Vũ La thoáng động trong lòng, Ám Vệ. . . Cửu Đại Thiên Môn thật có tổ chức này sao?
Tiền kiếp hắn cũng chỉ nghe nói, chưa từng đích thân đi nghiệm chứng, thật ra là Đế Quân bệ hạ không có hứng thú mà thôi. Ám Vệ trong Cửu Đại Thiên Môn tương đương với Kim ngư Vệ trong Đại Chu vương triều, bất quá thần bí hơn, thậm chí có rất ít người biết tới sự tồn tại của tổ chức này.
Trưởng Lão hội, Thẩm Phán Đình, Nhược Lô Ngục, Hình Bộ Đài, cùng Ngự Trảm Đài vừa mới thành lập chỉ là thế lực vòng ngoài. Chân chính giúp cho Cửu Đại Thiên Môn khống chế hoàn toàn Tu Chân Giới, thật ra chính là Ám Vệ.
Hầu như mỗi một vụ án lớn ở Trung Châu đều có bóng dáng Ám Vệ trong đó, Bọn họ có quyền lực rất lớn, trong quá trình phá án có thể không kiêng kỵ gì mà áp dụng án tử hình. Nếu là sự cấp tòng quyền, thậm chí còn có thể tiền trảm hậu tấu. Nếu như cần thiết, có thể dùng yêu bài của mình điều động tất cả môn phái phe Chính đạo gần nhất để phục vụ cho mình, thậm chí có thể xin Cửu Đại Thiên Môn xuất binh giúp đỡ.
Phe Chính đạo thống trị Trung Châu không phòng thủ kiên cố như bề ngoài thể hiện, Bất kể là phe Ma đạo hay Yêu tộc đều dòm ngó Trung Châu như hổ rình mồi, âm thầm xâm nhập, tiềm phục.
Ám Vệ chính là mũi và nanh vuốt của Cửu Đại Thiên Môn, chỉ cần đánh hơi được, lập tức quăng một mẻ lưới vét hết.
Bọn họ có thể điều tra tất cả mọi người, bao gồm cả Thẩm Phán Đình và trưởng lão của Trưởng Lão hội.
Vũ La hết sức bất ngờ:
- Thứ này. . . Cho vãn bối ư?
- Tên ngươi đã khắc lên đó, không cho ngươi còn ai nữa.
Chu Thanh Giang cười nói.
Vũ La nhìn lão với vẻ nghi hoặc, Chu Thanh Giang hiểu ý, thản nhiên nói:
- Ngươi đoán đúng, ta chính là Đại Thống Lĩnh của Ám Vệ Cửu Đại Thiên Môn.
Vũ La lập tức hiểu ra, chẳng trách Chưởng môn Chung Nam sơn cũng không dám khinh suất động vào Chu Thanh Giang, mặc cho lão phát triển thế lực ngay bên nách. Thì ra trong tay Chu Thanh Giang nắm giữ một cánh lực lượng khủng bố nhất của Cửu Đại Thiên Môn.
- Có lẽ ngươi đã nghe nói qua về Ám Vệ, bất quá không hiểu rõ chi tiết bên trong.
Chu Thanh Giang chỉ vào yêu bài nói:
- Ám Vệ chia làm hai loại, Tòng Vệ và Chính Vệ, bao gồm bốn cấp Giáp, Ất, Bính, Đinh. Ta cho ngươi làm Chính Vệ cấp Giáp đã là cấp cao nhất trong Ám Vệ, Nếu muốn leo lên cao nữa, trở thành Bách Hộ, Thiên Hộ, thậm chí là Thống Lĩnh, cũng không phải là chuyện dễ dàng, Nếu không lập được công lao, cho dù là ta cũng không tiện trực tiếp cất nhắc ngươi.
Tự nhiên Vũ La hiểu rõ trọng lượng của thân phận này, Có được yêu bài này trong tay, đừng nói là Nhược Lô Ngục, cho dù ở Trưởng Lão hội, hắn cũng không cần e ngại chỗ nào, lại càng không cần lo Cốc Thương sẽ dùng thân phận Khách Khanh chèn ép.
Nhưng một mối nhân tình lớn như vậy, Vũ La cũng không dám nhận, Vì sao Chu Thanh Giang đối xử với hắn tốt như vậy, không phải là vì muốn hắn cưới Chu Cẩn sao? Đây là chuyện Vũ La tuyệt đối không thể nào chấp nhận.
Dường như Chu Thanh Giang nhìn ra nỗi băn khoăn của hắn, xua xua tay:
- Bổ nhiệm chức vụ này cho ngươi không có ý gì khác, ngươi là một nhân tài, ở Nhược Lô Ngục quả thật đại tài tiêu dụng, Ta cũng không gạt ngươi, ta coi trọng ngươi như vậy là muốn bồi dưỡng ngươi trở thành người tiếp nhiệm Ám Vệ thay ta trong tương lai, Bất quá còn vài người nữa giống như ngươi, bao gồm cả trưởng tử Chu Hùng của ta. Rốt cục trong số các ngươi, ai có thể trở thành Đại Thống Lĩnh, vậy phải xem biểu hiện của từng người.
- Trên thực tế cạnh tranh như vậy đối với ngươi rất bất công, bởi vì ngươi cất bước chậm nhất, những người khác đã đi trước.
Chu Thanh Giang lại cười:
- Bất quá, ta có lòng tin đối với ngươi.
- Ngươi là Chính Vệ cấp Giáp, kinh phí hoạt động cố định mỗi tháng là năm miếng Ngọc Tủy, nếu có nhiệm vụ sẽ được chia thêm. Ngọc Tủy mỗi tháng thông qua trận pháp đặc biệt truyền vào trong chiếc nhẫn trữ vật này, ngươi nhớ kiểm tra nhận lấy là được. Ngoài ra nếu có nhiệm vụ gì giao cho ngươi, trận pháp truyền âm trong yêu bài sẽ thông báo với ngươi.
Năm miếng Ngọc Tủy!
Vũ La giật mình kinh hãi, chỉ là một Ám Vệ thông thường, chưa phải là Bách Hộ Thiên Hộ mà đã được năm miếng Ngọc Tủy, quả nhiên Ám Vệ quyền bính cực cao, lợi ích cực nhiều.
Ngọc Tủy còn trân quý hơn cả Ngọc Túy Tinh Phách. Thông thường không ai dám dùng Ngọc Tủy tu luyện, bởi vì phẩm chất của Ngọc Tủy có thể dùng luyện chế pháp bảo cao cấp.
Thậm chí ngay cả một ít phù sư, thỉnh thoảng cũng dùng Ngọc Tủy làm nguyên liệu luyện chế linh phù.