Liên tiếp ba ngày, Vũ La không có dấu hiệu đột phá, hắn biết là mình đã gặp phải bình cảnh.
Hắn bèn tĩnh tâm lại, ăn một lượt hết ba thùng cơm, sau đó nói với bọn ngục tốt vài ngày sau đừng mang cơm nữa, hắn muốn bế quan khổ tu.
Mộc Dịch Binh Lang nghe thấy tin này vô cùng phấn chấn. Người tu chân đều biết bình cảnh là gì, tuy rằng trước đây Vũ La tiến bộ như bay, nhưng nếu thật sự kẹt tại bình cảnh, cả đời không thể vượt qua cũng là bình thường.
Mộc Dịch Binh Lang cảm thấy đây là một cơ hội của mình.
Từ nửa tháng trước, Mộc Dịch Binh Lang đã cảm thấy mình sắp sửa đột phá, nhưng gần đây vì Vũ La, khiến cho gã thủy chung không thể tĩnh tâm tu luyện.
Mộc Dịch Binh Lang thân mang Linh Ngọc Tuệ Cãn, dù sao cũng thuộc loại bất phàm, dưới tình huống lửa giận che mờ lý trí, sẽ làm ra không ít việc ngốc, nhưng là một khi tỉnh táo lại, suy ngẫm cẩn thận một phen. Mộc Dịch Binh Lang cũng có thể thấy ra được rất nhiều chuyện.
Nếu so sánh giữa Mộc Dịch Binh Lang và Vũ La, gã không nghĩ đến chuyện mình đúng hay sai, mà phát hiện ra gã dây dưa tranh đấu cùng Vũ La trong nửa tháng qua, chuyện này đã dần dần trở thành tâm ma của gã.
Vũ La không ngừng làm cho gã giật mình ghen tị, hết lần này tới lần khác đả kích lòng tin của gã. Nếu không vượt qua được tâm ma này, ngược lại chính Mộc Dịch Binh Lang sẽ vĩnh viễn kẹt lại ở bình cảnh.
Gã nghe nói Vũ La bế quan, bèn nổi tâm tư.
Vũ La lâm vào bình cảnh, mọi người trên Tu Chân Giới đều biết rằng, người mà bình thường tu luyện với tốc độ thần tốc, một khi gặp phải bình cảnh sẽ rất khó vượt qua. Mộc Dịch Binh Lang quyết định tranh thủ cơ hội này, gã sẽ bế quan đồng thời với Vũ La, chỉ cần gã có thể xuất quan trước Vũ La, vậy có thể hoàn toàn chiến thắng được tâm ma kia.
Mộc Dịch Binh Lang chuẩn bị đầy đủ, xin phụ thân Mộc Dịch Trạc sáu miếng ngọc túy phách trân quý, bố trí trong phòng một trận pháp thâm ảo. Lại chuẩn bị sáu trăm miếng ngọc túy dùng bổ sung linh khí, lúc ấy mới tuyên bố bế quan, ngấm ngầm tranh đua cùng Vũ La.
Vũ La bế quan không có chuẩn bị gì cả, không chỉ có như thế, mỗi ngày còn phải chịu đựng hai đợt sát phong.
Ngày hôm sau, cả Nhược Lô Ngục đều biết chuyện gì xảy ra. Bọn Kiều Hổ tức giận bất bình, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm oán trách vài câu. Mộc Dịch Trạc chính là ma đầu cự phách trong Nhược Lô Ngục, không ai là không kiêng kỵ.
Mọi người đều hiểu rằng người tu luyện giai đoạn trước với tốc độ thần tốc, một khi gặp phải bình cảnh sẽ rất khó đột phá, bởi vì giai đoạn trước thuận lợi, cho nên không có kinh nghiệm ứng phó với suy sụp. Hơn nữa một ít ẩn họa trong giai đoạn trước, tới lúc bình tĩnh sẽ bộc phát ra.
Mộc Dịch Binh Lang dốc hết vốn liếng, muốn so tài cùng Vũ La một phen. Hai người căn bản không ở cùng vạch xuất phát, vừa bắt đầu. Mộc Dịch Binh Lang đã chiếm ưu thế rất lớn.
Ngay cả Kiều Hổ cũng âm thầm lo lắng không thôi, e rằng lần này Vũ La sẽ thất bại.
Gần đây tâm trạng của Mộc Dịch Trạc cũng rất tốt, con mình nắm chắc thắng lợi, sắp sửa vượt qua Vũ La mới nổi bật gần đây, mục tiêu kế tiếp chính là Thác Bạt Thao Thiên. Chờ cho con mình vượt qua Thác Bạt Thao Thiên, sẽ là trợ giúp không nhỏ cho kế hoạch sắp tới của mình.
Mộc Dịch Trạc cơ hồ không lo lắng tới kết quả lần tỷ thí này của Mộc Dịch Binh Lang. Con mình sẽ đột phá cảnh giới không thành vấn đề, huống chi còn có sáu miếng ngọc túy phách trợ giúp. Gần đây Vũ La giống như ác mộng quấy nhiễu Mộc Dịch Binh Lang, về sau cũng không còn nữa.
Bế quan cũng chia ra rất nhiều loại, thông thường nhất là các tu sĩ tự phong ấn mình trong thạch động cách biệt với ngoại giới, trước đó chuẩn bị đầy đủ vật phẩm, không đạt mục tiêu thề không xuất quan.
Loại này được gọi là bế tử quan, bất quá ở cảnh giới Bảo Sơn, tu sĩ không cần phải bế từ quan. Hơn nữa tu sĩ cảnh giới Bảo Sơn còn cần thức ăn nuôi dưỡng thân mình, bế tử quan sẽ có rất nhiều chỗ không thuận tiện.
Cho nên bất luận là Vũ La hay Mộc Dịch Binh Lang cũng chỉ là bế quan thông thường. Vũ La càng đơn giản hơn, chỉ ăn ba thùng cơm mà thôi, sau đó không ăn gì nữa.
Nhưng Mộc Dịch Binh Lang và Mộc Dịch Trạc đã xem nhẹ điểm này, nếu Vũ La không nắm chắc, vậy tại sao hắn chỉ ăn ba thùng cơm, bảo bọn ngục tốt không cần đưa cơm nữa?
Loại chuyện xung kích bình cảnh, đột phá cảnh giới không phải một lần là xong. Mộc Dịch Binh Lang hiểu rõ đạo lý này, gã chuẩn bị đầy đủ cho việc bế quan lâu dài.
Liên tục trong ba ngày, Mộc Dịch Binh Lang cẩn thận vận chuyển linh nguyên trong cơ thể mình, làm cho nó sôi trào, cố gắng đạt tới cảm giác như cơn hồng thủy. Cuối cùng mới vận dụng một cỗ linh nguyên bạo phát, xung kích vào một bức màn ngăn có tên gọi là bích chướng.
Trong thời gian ba ngày, Mộc Dịch Binh Lang vẫn không tìm được cảm giác, nhưng gã cũng không sốt ruột. Nếu là dễ dàng, gã đã đột phá từ lâu, chứ không kéo dài tới bây giờ.
Huống chi lần này gã tỷ thí cùng Vũ La, đã nắm chắc thắng lợi. Gã cho rằng Vũ La còn nôn nóng hơn mình, mà càng nôn nóng lại càng không có biện pháp phá vỡ bình cảnh.
Mộc Dịch Binh Lang rất tin vào điểm này, dù sao thân gã cũng mang Linh Ngọc Tuệ Cãn, tự nhận là trí tuệ phi phàm, hiểu rất rõ đạo lý này. Gã cũng cho rằng một tên đần như Vũ La sẽ không dễ dàng hiểu được chuyện này.
Trong lúc gã còn đang ung dung tự đắc, thình lình một tiếng thét dài vang vọng toàn bộ Nhược Lô Ngục.
Vũ La ngồi xếp bằng trên Trảm Long đài, đến giữa trưa khi một cỗ Hỏa sát phong thổi đến, chợt hắn há miệng thét dài. Theo tiếng thét của hắn, một luồng hào quang màu trắng nhạt giống như du long từ miệng phun ra, bay một vòng trên mái vòm nham thạch khổng lồ của Nhược Lô Ngục. Bên ngoài thân thể Vũ La, hào quang ngũ sắc hóa thành năm vầng sáng, lần lượt thoáng hiện trước người hắn. Ngay cả Hỏa sát phong mãnh liệt như vậy, cũng bị đẩy lui ra xa chừng nửa trượng.
Vũ La bế quan ba ngày, đã mở ra khiếu thứ ba thành công.
Dường như Mộc Dịch Binh Lang vừa mới bị người giáng cho một quyền vào mặt, mặt gã thoạt xanh thoạt đỏ, cuối cùng biến thành màu tím sẫm. Trong lồng ngực nhộn nhạo vô cùng, rốt cục không nhịn được, phun ra một ngụm máu đen, trước mắt sao trời xoay chuyển, ngã ầm xuống đất.
Lúc này đang chính Ngọ, hầu hết tất cả ngục tốt đều ở nhà ăn, vừa ăn vừa lén liếc nhìn Diệp Thanh Quả. Lúc tiếng thét của Vũ La vang lên, ban đầu còn chưa ai biết chuyện gì xảy ra, có người còn cất tiếng thóa mạ:
- Không biết là tên ngốc nào nổi điên. . .
Kiều Hổ giỏng tai lắng nghe, đột nhiên sắc mặt lộ vẻ vui mừng:
- Là Vũ La đột phá.
Nhà ăn đang ồn ào huyên náo nhất thời lặng ngắt như tờ, rất nhiều người quên cả nuốt cơm xuống bụng, có người cắn phải đầu lưỡi mà không có phản ứng gì. Không ai ngờ rằng Vũ La gặp phải bình cảnh nghiêm trọng như vậy, nhưng chỉ mất ba ngày đã đột phá.
Rõ ràng là một cuộc tỷ thí hết sức không công bằng, nhưng Vũ La đã thắng một cách thần kỳ.
Qua một lúc lâu, kẻ cắn phải lưỡi kêu to đau đớn, người đang húp canh sặc sụa, những kẻ đặt cửa Mộc Dịch Binh Lang kêu lên thảm thiết, coi như trắng tay. Kiều Hổ lắc lắc đầu cảm khái:
- Rốt cục tiểu tử này làm thế nào mà được như vậy. . .
Tất cả mọi người đều có nghi vấn như vậy, sau khi Kiều Hổ lẩm bẩm, có hai, ba người khác cũng vỗ bàn kêu lên:
- Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không thể nào. Cho dù là bình cảnh bình thường, cũng không có khả năng chỉ mới ba ngày đã đột phá, huống chi là bình cảnh như Vũ La, tiểu tử này không biết có phải là người không. . .
Trong cả nhà ăn chỉ có Diệp Thanh Quả là không hiểu, nàng bèn khẽ hỏi Mã Hồng đang ngồi bên cạnh:
- Mã thúc thúc, Vũ La là người thế nào, vì sao mọi người lại tỏ ra kinh ngạc như vậy?
Mã Hồng tỏ vẻ khâm phục, cũng có chút kỳ quái:
- Người này. . . biết nói sao đây. . . Hai tháng trước vẫn là một tên ngốc không thể tu luyện, nhưng trong vòng hai tháng gần đây, hắn đã đạt tới cảnh giới Khai Khiếu. Hơn nữa, người này còn là cứu tinh của cả Nhược Lô Ngục chúng ta.
Diệp Thanh Quả khẽ cau mày, chẳng những Mã Hồng không giải thích nghi hoặc, ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy khó hiểu hơn.
Lúc này nhà ăn ồn ào như vỡ chợ, ít nhất cũng có bảy thành ngục tốt đấm ngực giậm chân, hoặc vỗ tay bốp bốp trên bàn, những người này đều đặt cho Mộc Dịch Binh Lang thắng, kết quả thua sạch không còn.
Đúng vậy, không ai có thể đoán được, dưới cục diện bất lợi như vậy, Vũ La lại có thể giành phần thắng. Cho dù những kẻ đặt cược cũng không ôm hy vọng.
Thế nhưng Vũ La đã làm được.
Vấn đề hiện tại là không ai muốn nói xấu Vũ La, cũng không ai dám mắng Mộc Dịch Binh Lang, kẻ thua cuộc buồn bực không nơi phát tiết, gần muốn nội thương.
Kiều Hổ không nhịn được bật cười, dặn dò đám thủ hạ của mình:
- Được rồi, sau này nhớ kỹ cho ta, bất kể Vũ La tỷ thí với ai, bất kể cục diện như thế nào, cứ việc đặt hết vào Vũ La.
Đám thủ hạ của y tán đồng, gật gật đầu.
Mộc Dịch Binh Lang bế quan, đám nô bộc của gã được tự do. Lúc này một tên nô bộc thiếu niên hơi anh tuấn một chút, cố lấy can đảm đứng dậy, giữa những tiếng ồn ào hùng dũng đi về phía Diệp Thanh Quả.
Đầu tiên Mã Hồng thấy thiếu niên này mặt lộ vẻ ngượng ngập, có vẻ không đủ can đảm, y cảm thấy vô cùng thông cảm với hài tử này, đang muốn nói gì, bỗng nhiên chân y dưới bàn bị người hung hăng dẫm mạnh một cái đau điếng.
Đôi mày Mã Hồng lập tức can chặt lại sát vào nhau, y nhìn xuống chỉ thấy Diệp Thanh Quả mười phần thục nữ dịu dàng, đang ăn như thường, nhưng khóe mắt nhìn y lộ ra hàn quang lạnh toát.
Mã Hồng lập tức cúi đầu không nói, buồn bã tiếp tục ăn, trong lòng thầm nhủ tiểu tử, không phải thúc thúc không muốn giúp ngươi, bản thân thúc thúc cũng khó lòng bảo toàn, không dễ gì đắc tội với Khủng Long Nữ kia. . .
- Diệp. . . Diệp tiểu thư. . .
Thiếu niên kia cố lấy hết can đảm, khẽ gọi một tiếng.
Diệp Thanh Quả buông đũa, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ của nàng lên:
- Ủa, có việc gì không?
Trút bỏ trang phục khất cái, sạch sẽ trở lại, Diệp Thanh Quả không cần trang điểm, da thịt nàng trắng mịn hồng hào tràn đầy sức sống thanh xuân. Ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, mắt sáng như sao, mũi thon dài như tạc bằng bạch ngọc. Trán không cần son phấn, cũng toát ra vẻ bóng loáng tự nhiên.
Đôi môi nàng có màu hồng nhạt, răng trắng như ngọc. Lúc nàng mỉm cười, trông giống như một tác phẩm được điêu khắc tinh tế hoàn mỹ.
Thiếu niên kia chết lặng toàn thân, không ngờ Diệp Thanh Quả không hề tỏ ra lạnh lùng xa cách, lại cười nhìn y hết sức dịu dàng. Một lúc lâu sau thiếu niên mới có phản ứng lại, hai tay không biết để vào đâu, miệng ấp úng nói:
- Ta. . . ta có thể mời tiểu thư một bữa được chăng?
Diệp Thanh Quả cười ngọt lịm:
- Thật sao, ngươi tốt quá. . .
Thiếu niên nọ chỉ nghe một tiếng nổ đùng bên tai, thần lôi đánh xuống đầy trời, sấm chớp liên hồi, không biết thế giới này có hình dạng thế nào, chỉ có thể cười ngây ngốc.
Diệp Thanh Quả vẫy vẫy tay với Đại trù sư:
- Sư phó, ngài có nghe chưa, y muốn mời khách.
Đại trù sư vung đũa một cái, ra ý đã hiểu.
- Tốt, ta muốn một phần Hàm Nhân Sinh Tiên được nấu bằng gân báo tuyết nhồi ruột hổ, trộn với thịt trăn nướng. Cá viên do thịt ba ba trộn vi cá Tê Giác Huyết Sa nặn thành, lấy thịt Độc Giác Lôi Tê cùng xúc tua Thâm Hải Đế Vương Chương (mực) bày ở giữa, xung quanh điểm thêm chút Thiên Niên Thạch Cô (nấm), Bách Niên Tham Diệp (lá sâm) gì đó cũng được. . . Món chính thì lấy một phần Hoàng Kỳ ba trăm năm. Sơn tinh nghiền thành bột làm vỏ ngoài, trong ruột cứ cho cá Ngọc Đao, Trân Châu hà (tôm), ừm. . . Cuối cùng cho một phần Tuyết Cáp Huyết Yến cao, sau đó. . . Cho ta món tráng miệng bằng mười sáu trái Phượng Lê, lại thêm Thiên Sơn Tuyết Liên cùng Long Sâm quả. Đừng quá xa xỉ, dù sao cũng là người ta mời. . .
Đại trù sư cứ vậy mà làm, trước đây Mã Hồng xui xẻo, cũng từng bị một phen như vậy, suýt chút nữa vét sạch tài sản của mình. Thiếu niên kia ngây ngô ngốc nghếch như vậy, lần này chết chắc rồi. . .
Thiếu niên kia hiện tại vẫn còn ngây ngất trong nụ cười mê hồn của Diệp Thanh Quả, chuyện gì cũng gật đầu như gà mổ.
Đến khi Đại trù sư bày thức ăn ra đầy bàn, thiếu niên kia mới giật mình tỉnh lại:
- Nàng. . . nàng ăn hết bấy nhiêu ư?
Diệp Thanh Quả lại nở một nụ cười ngọt ngào:
- Cứ yên tâm, nếu ta không ăn hết, không cần ngươi trả.
Sau đó thì. . . tuy rằng thân hình Diệp Thanh Quả nhỏ nhắn mảnh mai, nhưng chẳng khác nào một cái động không đáy. Một bàn thức ăn như vậy, cho dù là Vũ La cũng chưa chắc có thể ăn hết. Diệp Thanh Quả ăn không còn lại chút gì, tất cả đều sạch sẽ.
Đại trù sư xòe bàn tay to như chiếc quạt lá bồ ra trước mặt thiếu niên:
- Tổng cộng một trăm hai mươi miếng ngọc túy phách, vui lòng miễn thiếu!
Thiếu niên lập tức không còn hy vọng.
Mã Hồng không nói nửa lời, ăn xong lập tức bỏ đũa chạy lấy người, ai bảo ngươi dám dây vào Khủng Long Nữ làm chỉ. . .
Thời gian nửa tháng đã qua. Vũ La được thả xuống khỏi Trảm Long đài. Từ lúc Trảm Long đài có hình phạt này, Vũ La là phạm nhân duy nhất cả lúc lên lẫn xuống đều có tinh thần phấn chấn. Không chỉ có như thế, hắn còn tăng lên vài tầng cảnh giới, chuyện này tuyệt đối chưa từng có trong cả Nhược Lô Ngục.
Thác Bạt Thao Thiên vẫn đang bế quan, chỉ có Kiều Hổ nghênh đón hắn.
Kiều Hổ đã dặn dò Đại trù sư ở nhà ăn chuẩn bị sẵn sàng, bày một bàn tiệc an ủi Vũ La, tiếng là an ủi, trên thực tế chỉ là muốn lôi kéo quan hệ với hắn. Vũ La ở trên Trảm Long đài ăn uống đầy đủ, lúc rảnh rỗi còn chọc tức Mộc Dịch Binh Lang, hai ba hôm đột phá một tầng cảnh giới, còn thoải mái hơn ở dưới, cần gì an ủi?
Kiều Hổ kéo đám thủ hạ của mình chiếm một bàn lớn, náo nhiệt vô cùng. Đám ngục tốt xung quanh dù không nể mặt Kiều Hổ cũng phải nể mặt Vũ La, cười cười nhường chỗ, cho dù là đám Ban Đầu xếp trên Kiều Hổ cũng không để bụng.
Còn Diệp Thanh Quả cùng Mã Hồng ngồi ở một góc khác của nhà ăn. Diệp Thanh Quả vừa dùng đũa ăn hai miếng cơm, mũi nàng chợt giật giật, từ trong trù phòng truyền ra mùi thơm ngào ngạt mê cười, khiến cho tiểu nha đầu này thèm nhỏ dãi.
Vừa thấy điệu bộ của nàng như vậy, Mã Hồng len lén chuẩn bị đứng lên.
Diệp Thanh Quả bật cười:
- Mã thúc thúc đã có thể yên tâm được rồi, tiểu điệt đã bắt thúc mời một lần, sẽ không có lần thứ hai. . .
Mã Hồng nghe vậy thở ra một hơi thật dài.
- Ít nhất trong thời gia ngắn không có lần thứ hai, không thể giết gà lấy trứng, phải không?
Mã Hồng lại run lên, suýt chút nữa bật ngửa.
Diệp Thanh Quả dùng đũa gõ leng keng vào chén, miệng ngâm nga theo điệu gõ:
- Chán quá, vì sao không có ai tới đây, mời ta ăn một bữa, chán quá. . .
Mã Hồng thầm nhủ trong lòng, ba người tới đây mời ngươi, hiện tại đã thiếu nợ đầy đầu, ngay cả cơm cũng không ăn nổi, còn ai dám đi tìm chết?
Mã Hồng trong lòng lo sợ bất an, bởi vì dường như y đã “không cẩn thận” làm tiết lộ ngoại hiệu Khủng Long Nữ của Diệp Thanh Quả ra ngoài, kết quả không đầy một ngày, cả Nhược Lô Ngục này đều biết. Nếu chuyện này bị vị tiểu thái bà biết được thì. . . Mã Hồng không dám nghĩ tiếp nữa.
Đại trù sư làm thức ăn xong bèn mang ra, bất quá không phải mang tới bàn Diệp Thanh Quả, mà mang tới bàn Vũ La. Vừa rồi mùi thơm mà Diệp Thanh Quả ngửi được, tự nhiên là của số thức ăn này.
Đôi mắt nhỏ xinh của Diệp Thanh Quả lim dim mơ màng, theo số thức ăn kia đi tới bàn của Vũ La. Nàng cảm thấy hơi hiếu kỳ, vì sao nhiều ngục tốt lại tiếp đãi một thiếu niên nô bộc như vậy. . .
Hơn nữa tuy rằng đám ngục tốt. Ban Đầu xung quanh không ngồi cùng bàn, nhưng thỉnh thoảng cũng chạy qua mời rượu.
Mã Hồng thấy nàng nghi hoặc bèn giải thích:
- Hắn chính là Vũ La.
- Hừ, thật là thối như rắm. . .
Diệp Thanh Quả bĩu môi, sau đó chợt cười ngọt ngào:
- Ha ha, hôm nay có thể ăn được một bữa đại tiệc rồi. . .
Diệp Thanh Quả rời khỏi chỗ ngồi nhẹ nhàng như nữ quỷ, Mã Hồng còn chưa nhìn rõ động tác, đã thấy nàng đứng cạnh bàn của Vũ La.
Trong lòng Mã Hồng thầm suy đoán, một người là Khủng Long Nữ, một kẻ là yêu nghiệt quái thai, hai bên gặp nhau. . . Rốt cục là ai, ai sẽ giành phần thắng đây?
Nguy hiểm quá. . .