Tiên Tuyệt

Chương 704: Chương 704: Tranh đoạt (Hạ)




Sau khi Vũ La đi vào, bèn cẩn thận cảm nhận khí tức xung quanh.

Vũ La thủy chung cảm thấy Đông Hồ địa cung này không hề đơn giản như vậy. Cảm giác nguy hiểm khi trước đã để lại ấn tượng trong lòng hắn, rất có khả năng mối nguy hiểm ấy ẩn núp trong những mê cung này.

Nhưng sau khi hắn cẩn thận cảm ứng một phen, cũng không phát hiện chuyện gì dị thường. Nghĩ lại dù sao nơi này cũng đã bị các cao nhân tiền bối quét qua nhiều lần, lại cử hành mấy lần Thiên Môn diễn võ, bất kể có mối nguy hiểm tiềm tàng nào hẳn cũng đã bị loại bỏ hoàn toàn triệt để.

Vũ La lắc đầu, hắn lười động não phá giải ảo cảnh, cho nên quyết định thả Phù Cổ ra tìm kiếm lối ra.

Tầng ảo cảnh thứ hai đối với Phù Cổ không có chút khó khăn nào, rốt cục nó cũng đưa mọi người ra ngoài một cách thuận lợi.

Lần này Vũ La để cho Mạnh Liên Ân ra ngay sau mình, là người thứ hai ra ngoài. Ngũ Trang Quan của Mạnh Liên Ân đang mưu cầu tấn chức Cửu Đại Thiên Môn, thành tích của Mạnh Liên Ân sẽ giúp ích rất nhiều cho môn phái.

Mà Vương Cầm Hổ cùng Thương Điệp Lệ không có yêu cầu khẩn cấp gì về thành tích trong lần Thiên Môn diễn võ này.

Bốn người lại nối đuôi nhau đi ra, ai cũng có thể nhìn ra Vũ La âm thầm nhường cho bọn Mạnh Liên Ân cùng đi ra. Đám trưởng bối như Lưu Thư Lương cùng Tào Long Báo còn khá hơn một chút, những đệ tử vây xem lại cảm thấy có hơi hối hận.

Dường như Vũ La không hề bất cận nhân tình giống như trong truyền thuyết vậy, ngược lại rất chiếu cố bằng hữu của mình.

Nhất là đám đệ tử của thập đại môn phái, thành tích của bọn họ vô cùng quan trọng đối với môn phái. Thấy Mạnh Liên Ẩn là người thứ hai đi ra cũng thầm hiểu, sớm biết như thế, nên làm tốt quan hệ cùng Vũ La, hẳn sẽ đạt được thành tích không tệ trong hạng mục thăm dò mê cung. Cũng không biết lúc trước đầu óc mình xảy ra tật bệnh gì, lại muốn đối địch cùng Vũ La, thật là vô cùng ngu xuẩn.

Không nói đến những người này hối hận, bốn người Vũ La ra khỏi tầng mê cung thứ hai khoảng một canh giờ, Cổ Phượng Ca mới hơi chật vật xông đi ra ngoài. Sau khi nghe nói bốn người Vũ La đã sớm đi ra, sắc mặt Cổ Phượng Ca cũng có chút khó coi, không hề ở lại chờ những người khác, vội vã chạy về thạch thất của mình.

Sau một lúc Tống Hiểu Vũ đi ra, nghe nói vô địch vẫn là Vũ La, cho dù y tự cao tự đại tới mức nào, lần này cũng không dám coi thường Vũ La nữa.

Một đêm này, không chỉ có Vũ La chăm chỉ tu luyện, Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ đều có vẻ bị kích thích, cũng là lâm trận mới chịu mài gươm.

Phương Nhạc Chí chính là đệ tử kiệt xuất của Thiên Kình môn, một trong thập đại môn phái. Lần này đại biểu Thiên Kình môn tới tham gia Thiên Môn diễn võ, y hiểu rất rõ ràng trọng trách trên vai mình nặng nề tới mức nào.

Băng Long chân khí của Thiên Kình môn chính là một đại tuyệt học của Trung Châu, nhưng yêu cầu của môn công pháp này đối với người tu luyện hết sức hà khắc. Từ trước tới nay Thiên Kình môn vẫn không ai luyện được, cho nên mãi tới bây giờ vẫn không thể chen chân vào hàng ngũ Cửu Đại Thiên Môn.

Hiện tại đã qua mấy vạn năm, bên trong Thiên Kình môn cũng không chỉ có một bộ Băng Long võ điển, môn hạ cũng không chỉ có thể tu luyện Băng Long chân khí, cũng đã tới lúc khuếch trương. Nếu như lần này có thể nắm bắt cơ hội chen chân vào hàng ngũ Cửu Đại Thiên Môn, không nghi ngờ gì sẽ có ý nghĩa quan trọng với tương lai hùng mạnh của Thiên Kình môn.

Phương Nhạc Chí cũng không chịu thua kém, sau trận tỷ võ trước đó, còn lại chín tên đệ tử, chỉ có hai tên đến từ thập đại môn phái, một người là Mạnh Liên Ẩn, một người khác chính là y.

Nhưng chín người này cũng là hạng người thực lực hùng hậu, bản thân Phương Nhạc Chí cũng không tin rằng mình sẽ vượt qua trận tỷ võ thứ hai vào ngày mai.

Bất quá cũng may, cho tới hiện tại, kết quả này đối với trong môn coi như cũng đã có đường ăn nói, tệ nhất mình cũng là đệ tử có thành tích thứ hai trong thập đại môn phái.

Y vận hành Băng Long chân khí một lượt, nhiệt độ bên trong thạch thất chợt giảm xuống, trong nháy mắt băng sương đầy đất.

Một đạo hư ảnh Băng Long bay lượn bên trong băng sương, hấp thu băng khí xung quanh.

Y vận công đến một nửa, đột nhiên cảm giác được có điểm gì là lạ, vội vàng ngừng công pháp mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mặt trên ghế đá cách đó không xa, có một người áo đen đang ngồi ngay ngắn.

Phương Nhạc Chí sợ hết hồn, thạch thất cửa đá đã được y bố trí cấm chế, nhưng người này vẫn có thể lặng lẽ không tiếng động đi vào mà không làm kinh động tới mình, có thể thấy được người này thực lực trên xa mình.

Nếu người ta có ác ý gì, Phương Nhạc Chí y đã chết bảy tám lần.

- Các hạ tới đây tìm Phương mỗ, chẳng hay có chuyện gì?

Y cố gắng tự trấn tĩnh, có chút lắp bắp hỏi

Người áo đen mang trên mặt một miếng vải đen trùm kín đầu, chỉ để lộ ra đôi mắt:

- Ngươi có muốn đánh bại Vũ La, danh dương thiên hạ hay không?

- Hả?

Phương Nhạc Chí lộ vẻ hết sức bất ngờ.

Trong mắt người nọ lộ ra vẻ không hài lòng, hỏi lại một lần nữa:

- Ngươi có muốn đánh bại Vũ La, danh dương thiên hạ thiên hạ hay không? Sao hả, chẳng lẽ ngươi không có cả chút dã tâm này, ta không thích hợp tác với người không có dã tâm.

Phương Nhạc Chí linh cơ thoáng động, vỗ ngực nói:

- Đương nhiên là muốn, nhưng ta. . .

Người nọ khoát tay ngắt lời y:

- Được rồi, chỉ cần ngươi có dã tâm này là được. Ngày mai rút thăm, ngươi sẽ đối chiến cùng Vũ La, ta truyền cho ngươi một môn dị thuật, bảo đảm ngươi có thể một chiêu giết chết Vũ La!

- Cái gì?

Phương Nhạc Chí có chút không tin tưởng, chuyện tốt như thế lại rơi vào đầu mình.

- Không tin ư?

Hắc y nhân cười hắc hắc một tiếng, lấy trong ngực áo ra một chiếc ngọc giản ném cho y:

- Cầm lấy, ngươi chỉ có thời gian một đêm, phải tập luyện cho thuần thục.

Người nọ nói xong, thân hình thoáng một cái đã ra đến cửa, Phương Nhạc Chí tiếp lấy ngọc giản, vội vàng hỏi một câu:

- Vì sao ngươi muốn giúp ta? Ngươi là Cổ Phượng Ca hay là Tống Hiểu Vũ?

Người áo đen không hề ngừng lại, dường như không nghe thấy lời của y, thân hình hóa thành một đạo hào quang thật mỏng, nhẹ nhàng lách qua khe hở cấm chế trên cửa ra ngoài.

Trong lòng Phương Nhạc Chí tràn đầy nghi hoặc, nhưng không ai trả lời. Y ngồi yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, vẫn không có manh mối gì, bèn mở ngọc giản kia ra xem qua một lượt, sau khi hiểu rõ bèn thốt lên:

- Chẳng trách nào y lại chọn ta, cũng chỉ có Băng Long chân khí của Thiên Kình môn chúng ta mới có thể phát huy uy lực của pháp môn hao tốn âm đức này tới mức tối đa.

Y suy nghĩ một phen, không cần biết người áo đen này có lai lịch thế nào, trong tay mình có pháp môn Chỉ Tiên Châm này, thật đúng là có cơ hội một chiêu đánh chết Vũ La. Nếu như ngày mai có thể rút thăm vào cùng một tổ với Vũ La, cơ hội cho mình danh dương thiên hạ đã tới.

Trong đêm nay, Thần Huyết Thạch vẫn cải tạo huyết mạch Vũ La.

Đến khi trời sáng, Vũ La cảm thấy trong cơ thể mình dường như có thứ gì đó vỡ nát, cảm giác này hết sức huyền diệu, căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả rõ ràng. Nếu như muốn cố gắng diễn tả, có thể nói rằng giống như gà con mới nở ra khỏi vỏ trứng.

Dường như Thần Huyết Thạch đã hoàn thành cải tạo huyết mạch trong giai đoạn này, bắt đầu chậm rãi thu tất cả năng lượng trở về.

Vũ La thu cất Thần Huyết Thạch trước, sau đó mới bắt đầu kiểm tra thân thể của mình. Vừa nhìn qua đã khiến cho hắn không khỏi động lòng.

Hôm nay là ngày tỷ võ.

Theo thường lệ, Lưu Thư Lương triệu tập tất cả đệ tử còn lại, cười ha hả nhìn mọi người một lượt, sau đó mới nói:

- Vẫn quy củ cũ, có ai chỉ định đối thủ không?

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào Quách Lãnh Nguyệt. Mọi người đều suy đoán Quách Lãnh Nguyệt hẳn sẽ báo thù cho Triệu Dực Tông, nhất định sẽ chỉ định Vũ La làm đối thủ. Nhưng gương mặt Quách Lãnh Nguyệt lạnh như băng, không nói nửa lời, lần này trong lòng mọi người đều có chút khinh bỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.