Mới vừa ra cửa, trên trời chợt xuất hiệu một điểm linh quang càng ngày càng lớn, vừa rơi xuống đất lập tức tản ra, Kiều Hổ vọt tới:
- Vũ Đại nhân, ta cũng biết chắc chắn ngài ở chỗ này.
Hướng Cuồng Ngôn không coi Kiêu Long Vệ ra gì, trên thực tế chuyện có thể làm cho Hướng Cuồng Ngôn coi trọng thật sự là không nhiều lắm. Tuy rằng lời lão nói với Vũ La hết sức nhẹ nhàng, nhưng đối với Kiều Hổ, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Kiều Hổ kể lại tỉ mỉ tình hình xảy ra trong thời gian Vũ La bế quan hơn tháng qua, Vũ La nghe xong, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Kiều Hổ thận trọng nói:
- Đại nhân, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, cẩn thận xử lý. . .
Hướng Cuồng Ngôn tỏ vẻ khinh thường:
- Nói chơi gì vậy?
Kiều Hổ không dám đắc tội với lão, coi như mình không nghe thấy.
Vũ La cười:
- Cẩn thận xử lý cũng nên làm, về phần bàn bạc kỹ hơn, cũng không cần nữa.
Hắn khoát tay, một mảng linh quang bắt đầu khởi động, màu lục, màu đen, màu vàng, màu xanh. . . Vẽ ra một bản đồ Yên sơn rất lớn.
Bên ngoài chính là khu vực an toàn, đường ranh giới chính là Nhược Lô Ngục.
Vũ La nhìn vào bản đồ, chỉ vào một ngọn núi trong đó nói:
- Kiều Hổ, phái người đi báo cho Kiêu Long Vệ, ta ở Viễn Kiến phong chờ chúng.
Kiều Hổ thất kinh:
- Đại nhân, xin nghĩ lại. . .
Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được nói:
- Đi báo mau đi, nói nhiều như vậy làm gì? Ngươi thấy tiểu tử Vũ La này giống như là tên ngốc sao? Nếu hắn đã dám an bài như vậy, đương nhiên là có nắm chắc, ta thấy ngươi mới chính là kẻ ngốc, chỉ nói chuyện không đâu, mau cút!
Kiều Hổ bất đắc dĩ, ngự pháp bảo bay đi.
Ba trăm Kiêu Long Vệ, ba trăm trướng bồng da thú màu đen.
Những môn phái có chút phân lượng ở Trung Châu cũng phái người âm thầm đến Yên sơn, thăm dò động tĩnh của Kiêu Long Vệ. Những người này cũng là loại người được tuyển chọn kỹ càng, chỉ liếc nhìn qua đã biết trướng bồng da thú màu đen kia chính là sử dụng da của hung thú nhị phẩm Thôn Băng Hàn Mãng hết sức hùng mạnh ở Bắc Cương luyện chế mà thành. Trên đó còn gia trì ba tầng trận pháp, năm đạo linh văn, có thể tự động ngưng tụ thiên địa linh khí, tẩm bổ cho tu sĩ trong trướng.
Bên cạnh mỗi trướng bồng có cắm một cây trụ ngọc to bằng miệng chén, cao bằng hai người. Trên trụ có một cự thú toàn thân đen bóng giống như tê giác cao chừng ba trượng, có ba đôi mắt vàng rực cùng hai đôi cánh đại bàng.
Đây là hung thú tam phẩm Đà Sơn Ngưu Tê.
Tất cả mọi người là âm thầm nuốt nước miếng: khó trách chiến lực Kiêu Long Vệ kinh người như thế, chỉ nhìn trang bị của người ta cũng đủ biết. . .
Một tên ngục tốt mặc sắc phục Nhược Lô Ngục từ xa đi tới, đám tu sĩ đang âm thầm quan sát lập tức xôn xao: người của Nhược Lô Ngục đã tới.
Mã Hồng không cao không thấp tiến vào quân doanh Kiêu Long Vệ, chỉ chốc lát sau, vẫn là ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra.
Ngay sau đó một cái tin truyền ra: Vũ La nghênh chiến Kiêu Long Vệ ở Viễn Kiến phong!
Mọi người giật mình, không ngờ rằng lại ở Viễn Kiến phong. . .
Viễn Kiến phong chính là địa điểm sâu nhất trong Yên sơn mà các tu sĩ có thể thăm dò tới, cách Nhược Lô Ngục chừng vạn dặm.
Nếu đi xa hơn nữa chính là cấm địa, xâm nhập vào trong đó, cừu từ nhất sinh, mà Viễn Kiến phong lại càng hung hiểm vạn phần. Nghe nói năm xưa có một vị Đại Năng tới Viễn Kiến phong, vốn muốn tiếp tục xâm nhập, đứng trên Viễn Kiến phong nhìn về phía Tây, lập tức giật nảy mình.
Phía Tây Viễn Kiến phong, trong nhiều sơn cốc là vô số cự thú tiền sử đang tụ tập chém giết lẫn nhau, vô cùng thê thảm. Vị Đại Năng kia không dám đi tới nửa bước, lập tức ủ rũ trở lại.
Chẳng lẽ Vũ La không dám gặp Kiêu Long Vệ, cho nên cố ý hẹn ở Viễn Kiến phong, muốn dọa lui Kiêu Long Vệ?
Mọi người nghe được tin tức này, cũng là phỏng đoán như vậy.
Sau khi Mã Hồng rời đi, chỉ qua một khắc sau, ba trăm trướng bồng màu đen đã thu lại, Kiêu Long Vệ xuất phát.
Trong Yên sơn, sau khi nuốt một viên linh đan, tinh thần Hướng Cuồng Ngôn đã trở nên tốt hơn một chút, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng oán trách:
- Sao lại là ở Viễn Kiến phong, đường xa quá, ngươi quả thật là rảnh rỗi. . .
- Rốt cục ngươi nghĩ ra được chuyện gì quan trọng, hãy nói cho ta nghe thử. . .
- Vì sao ngươi không nói gì vậy? Ngươi đánh thức ta dậy, sau đó bắt ta chờ nghe ngươi nói, chẳng lẽ là vì muốn bắt ta lặn lội đường xa theo ngươi tới Viễn Kiến phong sao?
Vũ La cười hắc hắc:
- Tính toán của ta chính là như vậy.
- Ngươi. . .
Hướng Cuồng Ngôn chán nản, lắc lắc đầu:
- Chơi bạn bất cẩn. . .
Hai con rùa nhỏ đang nằm trên vai Vũ La, một trái một phải. Gần đây chưa có quả Bích Ngọc Đằng nào chín cả, có lẽ hai con rùa rất đói, chúng cảm thấy hâm mộ Động Động vô cùng, ngủ say như vậy hồn nhiên không biết đói khát.
Lúc này hai tiểu gia hỏa đang đảo tròn đôi mắt đen nhánh lúng liếng, tìm kiếm xung quanh. Vũ La hiểu rất rõ ràng mắt chúng chỉ dùng để trang trí mà thôi, chỉ có mũi chúng mới chân chính có tác dụng.
Phàm là phát hiện thức ngon hay trái cây, hai con rùa cũng sẽ giương nanh múa vuốt tranh nhau nhào tới, nhưng thường là sai trật mục tiêu, cuối cùng cũng là Vũ La đưa đến tận miệng cho chúng.
Cũng nhờ như vậy, trong suy nghĩ của hai con rùa, Vũ La được xếp là người tốt thứ hai chỉ sau Động Động.
Vũ La an bài địa điểm giao chiến ở Viễn Kiến phong, tự nhiên có dụng ý của hắn.
Tình thế hiện tại cực kỳ bất lợi cho phe Chu Thanh Giang, muốn lật ngược tình thế, chỉ có đường đánh bại Kiêu Long Vệ. Hơn nữa còn phải đánh bại Kiêu Long Vệ thật là ngoạn mục, để cho người nên nhìn thấy có thể thấy được, người không nên nhìn thấy không thể thấy được.
Không nghi ngờ gì, Viễn Kiến phong là địa điểm không tệ chút nào.
Hơn nữa lựa chọn địa điểm ở Viễn Kiến phong, thừa sức chấn động tất cả.
Không biết có phải là vì có hai con rùa hay không, dọc theo con đường này, không có một hung thú đáng sợ nào trong Yên sơn dám mò ra quấy nhiễu.
Vũ La chỉ cần thả ra một đạo Bích Ngọc Đằng, những quái vật hệ thực vật cũng không dám mò tới.
Hai người hai thú, vô kinh vô hiểm, rốt cục dễ dàng tới được Viễn Kiến phong.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn đưa mắt trông về phía xa, Yên sơn núi non mênh mông trùng điệp, dường như bao phủ một màn sương mờ mờ. Nếu có hung thú hay thảm thực vật cũng bị màn sương này che phủ, khiến cho người ta không thể nhìn rõ.
- Bên này là cấm địa ư?
Hướng Cuồng Ngôn cảm thán một tiếng. Vũ La nhếch miệng, cũng không nói gì. Hắn nhìn khắp bốn phía, xung quanh Viễn Kiến phong có vài ngọn sơn phong vây quanh, khẽ gật gật đầu:
- Quả thật cũng là một nơi bảo địa phong thủy.
Hai con rùa hoạt bát hiếu động, chỉ trong thoáng chốc đã quét sạch thức ăn xung quanh không còn. Thấy Vũ La tựa hồ không có ý định đi, hai con rùa dường như cũng không chịu ở lại bên ngoài, bèn chui tọt vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, tìm một nơi vắng vẻ lăn ra ngủ say.
Hướng Cuồng Ngôn cũng không câu nệ, ngồi phịch xuống đất:
- Chờ thôi.
Ba trăm Kiêu Long Vệ hắc y hắc giáp giống như một con rồng đen chậm rãi đi trong Yên Sơn. Ba trăm Kiêu Long Vệ khí thế hùng hồn sắt máu, chấn nhiếp phần lớn hung thú phải kinh sợ thối lui. Chỉ có một ít hung thú ỷ mình hùng mạnh, rốt cục cũng phải ôm hận dưới một đòn như trời giáng của Kiêu Long Vệ.
Cánh quân này dường như đến từ Cửu U Minh Ngục, khí thế vô song, không thể ngăn cản, dọc đường vượt mọi chông gai, tốc độ không chậm hơn Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn bao nhiêu.
Ba trăm người lại có thể mở ra một con đường giữa Yên sơn vô cùng hung hiểm.
Lúc Kiêu Long Vệ xuất phát, có không ít người âm thầm theo đuổi. Nhưng dần dần, hung thú xung quanh càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng nguy hiểm, có ít người dần dần tụt lại phía sau, hoặc là không dám tiếp tục xâm nhập.
Đến khi đi vào tuyến đường an toàn của Nhược Lô Ngục, trên căn bản cũng chỉ còn lại người của Cửu Đại Thiên Môn âm thầm đi theo.
Những người khác thật sự không cần thiết chỉ vì xem một tràng náo nhiệt mà bỏ lại tính mạng của mình ở nơi này.