Nam Vinh Ngọc Mị đứng trên boong thuyền, khí chất ung dung cao quý, xoay người nói:
- Ban sư hồi triều!
- Tuân lệnh!
Mười chiến tướng Bán Yêu tộc cùng hét lớn, xoay người vung binh khí trong tay lên, mười Vạn Nhân trận chuyển động ở trong nước biển, từ các phương hướng vây quanh lâu thuyền thủy tinh lộng lẫy này, đại quân xuất phát, cùng bảo vệ lâu thuyền thủy tinh chậm rãi đi về phía trước.
Mười vạn chiến sĩ này đều là bộ đội tinh nhuệ nhất của Bán Yêu tộc, thập đại chiến tướng cũng không kém hơn chút nào so với Binh Vương, Thuật Vương vây công Nộ Long đảo lúc trước. Đây mới là thực lực chân chính của Bán Yêu tộc!
Nam Vinh Ngọc Mị mang Vũ La vào trong lâu thuyền, lâu thuyền thủy tinh này vô cùng kỳ lạ, ở bên ngoài nhìn qua là bán trong suốt, thế nhưng căn bản không nhìn thấy gì ở bên trong.
Nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả bên ngoài.
Nam Vinh Ngọc Mị tiến vào bên trong lâu thuyền, ngọc thủ vừa nhấc, một đạo phù văn ám kim sắc bay ra rơi ở trong lâu thuyền.
Chiếc thuyền lớn trăm trượng này đột nhiên chấn động, bộ phận trên boong thuyền hạ xuống thu vào bên trong bụng thuyền, toàn bộ chiếc thuyền lớn chậm rãi tiến vào trong biển.
Theo lâu thuyền thủy tinh chìm xuống, mười vạn Bán Yêu tộc cũng chìm vào trong biển.
Ánh nắng chiếu rọi, trên mặt biển kim quang lấp lánh giống như long lân, không ai biết ở dưới mặt biển yên bình này, không ngờ ẩn giấu một chi lực lượng đáng sợ như vậy.
Bên trong bụng thuyền, toàn bộ một tầng này đều bị đả thông, không có ngăn cách, có vẻ vô cùng rộng rãi.
Mười mấy thiếu nữ Bán Yêu tộc yểu điệu nhu thuận chỉnh tề quỳ ở một bên, dập đầu sát đất:
- Bệ hạ.
Nam Vinh Ngọc Mị vung tay lên:
- Tất cả lui ra đi, trẫm có chút mệt mỏi.
- Tuân mệnh.
Các thiếu nữ Bán Yêu tộc hai tay nhẹ nhàng ấn sàn thuyền một cái, mặt thủy tinh nổi lên một vòng sóng gợn, tất cả các nàng đều trầm xuống.
Vũ La nhìn thấy rất thú vị, hai mắt đảo liên hồi.
Nam Vinh Ngọc Mị tiện tay thả Vũ La xuống, sau đó ngồi ở trên một chiếc vương tọa thủy tinh cực lớn, váy dài màu đỏ rộng thùng thình bao trùm toàn bộ vương tọa.
Vũ La phát hiện mình vừa rơi xuống đất liền có thể tự do hoạt động, chỉ là lực lượng trên người vẫn không thi triển được.
Nam Vinh Ngọc Mị nâng một bàn tay trắng nõn chống trán, trong ống tay rộng thùng thình lộ ra một cánh tay trắng như ngọc.
- Không cần hao tâm tốn sức.
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Cho dù ngươi có Bách Vạn Nhân Đồ, thế nhưng ngươi cũng không phát huy được tới ba thành lực lượng của nó. tối thiểu ta có thể phát huy chín thành lực lượng của Thiên Nhân Nhất Kiếm, ngươi căn bản không phá giải được cấm chế của ta.
Vũ La chưa từ bỏ ý định thử một phen, cuối cùng đành phải từ bỏ. Hắn nhìn xung quanh thấy phía sau một tấm màn cho cách đó không xa có một hàng ghế tròn bằng thủy tinh, hắn không chút khách khí đi tới ngồi xuống.
- Bệ hạ muốn một thân huyết nhục của ta, rốt cuộc là muốn làm gì?
Vũ La hỏi.
Ánh mắt của Nam Vinh Ngọc Mị giống như nước giếng, thâm thúy mà bình tĩnh:
- Ngươi là người có huyết mạch Viêm Hoàng đầu tiên trong mấy vạn năm qua ở Đông Thổ.
Vũ La nhíu mày:
- Huyết mạch Viêm Hoàng?
- Nói trắng ra, ngươi là Nhân tộc.
Vũ La sửng sốt, nhìn về phía Nam Vinh Ngọc Mị. Nam Vinh Ngọc Mị vẫn bộ dáng không bận tâm như trước, hắn không khỏi cười khổ: Quả nhiên mặt nạ Hồ Đồ cũng chỉ che mắt được Yêu tộc bình thường, đối mặt với cường giả cấp bậc như Đại Thánh Yêu tộc, hoặc là Nam Vinh Ngọc Mị, chỉ như một lớp giấy mỏng chỉ cần chọc tay vào là đâm thủng.
- Ở Trung Châu muốn tìm một người có huyết mạch Viêm Hoàng thật dễ dàng, nhưng ở Đông Thổ lại là nan đề làm khó tộc ta mấy vạn năm.
Vũ La hỏi:
- Bệ hạ cần chính là một thân huyết nhục của người có huyết mạch Viêm Hoàng?
Nam Vinh Ngọc Mị gật đầu, thân hình mềm mại vặn vẹo một chút, váy dài đỏ thẫm phấp phới một phen, giống như nước ngầm bắt đầu khởi động, có chút phong vận khác thường. Nàng thay đổi tư thế, dựa lưng vào ghế, cả người mềm mại không xương, mặc dù lơ đãng lại có một vẻ mị hoặc khác thường.
Bán Yêu tộc trời sinh là như thế, cho dù Nam Vinh Ẩm tuổi còn nhỏ còn không có tâm tư gì, nhưng cũng đã là trời sinh mị cốt, cũng không kém hơn so với Nhan Chi Vi.
- Yêu tộc Đông Thổ khinh thường Bán Yêu tộc ta, Bán Yêu tộc ta cũng khinh thường Yêu tộc Đông Thổ.
Nam Vinh Ngọc Mị nâng bàn tay ngọc, ngón tay khẽ ấn trên ghế, cũng không biết đã khởi động trận pháp gì, trên mặt thủy tinh trước mặt nổi lên một trận sóng gợn, ở giữa dâng lên một bàn trà chiều cao thích hợp, trên mặt bày một bình thủy tinh, bên trong là rượu màu đỏ tươi. Hai ngón tay của Nam Vinh Ngọc Mị mở nắp bình, nhẹ nhàng nâng lên, dòng rượu giống như máu tươi chảy vào trong đôi môi đỏ thắm.
Trên bàn trà không bày chén rượu, hiển nhiên Nam Vinh Ngọc Mị bình thường hay uống rượu như vậy.
- Bán Yêu tộc ta chính là người thủ hộ Long Mộ, điểm này Yêu tộc Đông Thổ không có ai biết. Truyền thừa của Bán Yêu tộc, chính là huyết mạch của Thần Long nhất tộc thượng cổ, cũng không phải huyết mạch hung thú lộn xộn của Yêu tộc Đông Thổ có thể so sánh. Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta khinh thường bọn họ, buồn cười chính là Yêu tộc Đông Thổ lại một mực cho mình là chính thống, khinh thường chúng ta.
- Chẳng qua huyết mạch trong cơ thể tộc ta vẫn bị phong ấn, mà điều kiện mở phong ấn này vô cùng hà khắc, chẳng qua tộc ta trải qua mấy vạn năm, cuối cùng đã tập hợp đủ tất cả điều kiện, duy nhất chỉ thiếu. . .
Hai ngón tay của nàng nâng bình rượu, đôi mắt đẹp như trăng đảo qua trên người Vũ La. Vũ La đương nhiên hiểu được, tiếp lời nói:
- Chính là huyết mạch Viêm Hoàng như ta.
- Không sai.
Hai ngón tay của Nam Vinh Ngọc Mị vừa nhấc đưa bình rượu cho Vũ La:
- Ngươi cũng uống một ngụm đi.
Vũ La cách không xa, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương của Nam Vinh Ngọc Mị lưu lại trên miệng bình. Hắn kinh hãi trong lòng, xua tay nói:
- Không cần.
Nam Vinh Ngọc Mị cũng không cưỡng cầu, tự mình nhấp một ngụm:
- Cởi bỏ phong ấn toàn tộc Bán Yêu tộc không phải là chuyện nhỏ, tộc ta vì thế đã chuẩn bị mấy vạn năm, không thể để xảy ra chút sai sót. Một thân huyết nhục của ngươi rất quan trọng, cho nên trầm cần ngươi toàn lực phối hợp.
Vũ La cảm thấy có chút buồn cười, không chút khách khí lộ ra trên mặt.
Nam Vinh Ngọc Mị tự nhiên không thấy bất ngờ, tiện tay đặt bình rượu xuống nói:
- Chuyện này nói sao nhỉ, ừm, dùng cách nói của Nhân tộc các ngươi chính là bảo hổ lột da.
Vũ La dở khóc dở cười:
- Coi như là vậy đi.
Hắn không phê bình Nam Vinh Ngọc Mị dùng từ không đúng, nữ hoàng Bán Yêu tộc có thể nghĩ ra được thành ngữ này đã không dễ dàng rồi. Chẳng qua ít nhất thuyết minh nàng cũng hiểu được, thương lượng chuyện này với Vũ La thật sự là hoang đường.
- Nói thật, một thân huyết nhục của ngươi đối với ngươi mà nói mặc dù trân quý, nhưng cũng không nhất định phải có. Trẫm đã cầu ngươi hỗ trợ, tự nhiên sẽ an bài tốt đường lui cho ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, Bán Yêu tộc ta sẽ xóa bỏ ân oán với ngươi, từ nay về sau ngươi chính là đại ân nhân của tộc ta. Trẫm có thể tặng ngươi ba tấm Bán Yêu Thiên Hoàng Lệnh, về sau nếu ngươi có điều gì cần, đưa ra một tấm lệnh bài, cho dù Bán Yêu tộc ta dốc hết toàn lực cũng không tiếc.
Vũ La nhíu mày, làm như đang suy nghĩ.
Nam Vinh Ngọc Mị lại nói:
- Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể đề xuất.
Nàng chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như ngươi thích A Ẩm, trẫm có thể làm chủ gả nàng cho ngươi.
Vũ La xua tay:
- Nếu ta có ý với nàng, thời gian dài như vậy còn chưa xong sao?
Nam Vinh Ngọc Mị mỉm cười, nâng tay phất một cái, ống tay áo đỏ thẫm quét qua mặt bàn, trên bàn xuất hiện một vật.
Vũ La có chút bất ngờ:
- Tử Kim Ngọc Tinh?
- Không sai, Tử Kim Ngọc Tinh của Toái Kim Mê Cốc.
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Pháp môn luyện chế Hồn Khí mà người của Thiết gia đạt được từ Thần Hoang Hải ta, trên thực tế là không đầy đủ.