Tiên Tuyệt

Chương 376: Chương 376: Vùng Đất Ngủ Mê (Hạ)




Những vòng tròn rễ cây kia chính là rễ cây của từng gốc Quỳ Mộc. Rễ cây của mỗi một cánh rừng Quỳ Mộc kết nối với nhau thành một thể, cho nên có hình dạng như vậy.

Chẳng trách Quỳ Mộc có thể sinh sống ở nơi này, thì ra là nhờ dưới lòng đất có một đạo Địa Mạch Âm Hà.

Vốn Vũ La từ trung tâm của Niên Luân Mộ Địa tiến vào lòng đất, lại bị trận pháp truyền tống ra vòng ngoài, sau đó lại chậm rãi tiến vào.

Bất quá nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, nếu kẻ tiến vào được truyền tống trực tiếp tới vị trí trung tâm, ắt sẽ rơi vào giữa hồ nước này. Bất kể hàn độc của Địa Mạch Âm Hà hay rễ cây Quỳ Mộc, e rằng sẽ không “thân thiện” lắm.

Tự nhiên Vũ La không sợ, nhưng không phải ai tiến vào cũng như Vũ La.

Vũ La đi quanh hồ nước một vòng. Bởi vì giữa hồ đầy rễ Quỳ Mộc ngăn cản tầm mắt, cho nên đi đến phía khác của hồ nước, Vũ La mới nhìn được rõ ràng. Đối diện với cửa Địa Mạch Âm Hà rót vào hồ, bên này cũng có một cửa nước chảy ra.

Cửa nước ra vô cùng rộng rãi, dòng nước hiền hòa, không hề gợn sóng.

Vũ La đứng ở cửa nước ra, từ nơi này có thể nhìn thấy giữa những lớp rễ cây có khe hở, trong đó có bóng đen chớp động, dường như có thứ gì đó.

Mới đầu Vũ La cũng không để ý, nhưng hắn phóng xuất Ngọc Tung Trùng của Hồng Phá Hải đưa, bay một vòng tìm tòi quanh hồ, phát hiện ra không ít loài thực vật đặc biệt kỳ lạ, nhưng không thấy bóng dáng của Hoàn Hồn Thảo.

Còn câu “Ngủ say ở nơi này, ngươi sẽ được đánh thức với thân phận vương giả!” được viết trịnh trọng trên bia đá ở cổng vào, trong này không nhìn thấy chút manh mối nào cả.

Ở hai bên cửa nước ra cơ hồ không có chỗ đặt chân, dường như không thể tiếp tục theo cửa nước ra tiến tới. Hơn nữa mặt đất bên trên nơi này là Niên Luân Mộ Địa, nếu có bí mật gì chắc chắn sẽ nằm trong hồ nước này, không có khả năng nằm sau chỗ nước ra.

Lúc này Vũ La mới nhớ tới sâu trong đám rễ Quỳ Mộc dường như có cất giấu thứ gì.

Hắn điều khiển Ngọc Tung Trùng lặng lẽ bay tới sát đám rễ Quỳ Mộc. Dị bảo của Đại Thánh Yêu tộc quả thật bất phàm, phi hành giữa không trung không gây ra chút khí lưu nào.

Rễ cây khẽ đong đưa theo hơi nước bốc lên, nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng Vũ La không dám khinh thường.

Nóc thạch động trên hồ nước cách mặt hồ có chừng ngàn trượng, những rễ cây này lại có thể rũ xuống sâu dưới lòng hồ, có nghĩa là rễ cây này còn dài hơn cả phần Quỳ Mộc trên mặt đất.

Lúc đến gần, Vũ La lại tỏ ra kinh ngạc. Bởi vì rễ Quỳ Mộc này nhỏ nhất cũng bằng miệng chén, da ngoài bóng loáng giống như da thịt của sinh linh, hơn nữa có dạng nửa trong suốt. Có thể nhìn thấy những đường vân bên trong đang chậm rãi vận chuyển nước Địa Mạch Âm

Hà màu đen nhạt lên trên, giống như những mạch máu nhỏ li ti, chẳng qua máu đang chảy trong đó lại có màu đen.

Từng chiếc rễ cây khẽ đong đưa không có quy tắc, thỉnh thoảng va chạm với nhau, làm toát ra những vòng linh quang mờ nhạt.

Vũ La lấy ra một miếng ngọc túy bắn ra. Ngọc túy theo khe hở giữa các rễ cây bay thẳng vào trong, bắn trúng một rễ cây sâu trong đó.

Chỉ va chạm nhẹ nhàng như vậy, đám rễ cây nhìn qua hết sức hiền hòa thình lình run lên kịch liệt. Bảy, tám chiếc rễ từ bốn phương tám hướng lập tức ùa tới, nhanh chóng khép lại, dính lại với nhau thành một chiếc rễ lớn. Mà miếng ngọc túy kia cũng bị chúng dung hòa, ăn mòn, hấp thu vào trong thân thể, tóm lại là không chừa lại chút cặn nào.

Vũ La nhân cơ hội này thúc giục Ngọc Tung Trùng, cẩn thận xuyên qua lớp rễ cây thứ nhất.

Bổn cũ soạn lại, cứ như vậy Vũ La xuyên qua mười lớp rễ cây, tiến vào nơi sâu nhất của hồ nước, cảnh tượng nơi này khiến cho hắn phải kinh ngạc ngẩn người.

Mặt nước nơi này vô cùng yên tĩnh, dường như hàn khí nơi này nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều. Màu nước dưới hồ cũng đen sẫm hơn, mặt nước toát ra một lớp hào quang màu vàng nhạt, giống như dầu hỏa khai thác dưới lòng đất.

Khu vực trung tâm này cũng không lớn lắm, diện tích tương đương với diện tích khu vực nằm giữa mười cây Quỳ Mộc trên mặt đất. Mà trên nóc động có một miệng giếng, một luồng hào quang màu xanh nhạt chiếu xuống, bao phủ một pho tượng trên mặt hồ.

Đây là một pho tượng chiến thần cao tới mười trượng, ngồi trên một bảo tọa do vô số thi hải xây thành. Một thân áo giáp hoàn mỹ, cự kiếm cấm bên cạnh chân. Dưới cự kiếm là thi thể một sinh vật kỳ lạ, có thân người, ba đầu, cự kiếm đang ghim vào cái đầu chính giữa xuống mặt đất, hai đầu còn lại vô cùng đau đớn, giãy dụa không cam lòng, miệng thè ra lưỡi rắn vô cùng sắc bén.

Trên thân cự kiếm có chín con Thần Long quấn quanh tới chuôi kiếm, quấn lại thành một cỗ. Chín cái miệng rồng thật lớn chia nhau đuổi theo một viên bảo châu.

Cả pho tượng trông vô cùng sống động, chỉ có gương mặt chiến thần nọ là một mảng hư vô, không nhìn thấy rõ.

Dưới bảo tọa chiến thần, một cây cột đá thật lớn chui sâu vào trong hồ.

Trong hào quang màu xanh nhạt bao phủ, trên áo giáp của chiến thần thỉnh thoảng có một bộ phận lóe lên một đạo phù văn, ngay cả Vũ La cũng không nhận ra đạo phù văn này. Trong lúc chớp lóe như vậy, có một đạo linh quang theo áo giáp chui vào mặt chiến thần. Những khi ấy, trên mặt chiến thần mới lóe lên hào quang mờ nhạt, dường như là do hai mắt bừng sáng.

Trong hồ nước quay xung quanh chân pho tượng chiến thần này, có rất nhiều thuyền bằng đá chạm hình rồng. Thuyền rồng cũng không lớn, dài chừng ba trượng, chất liệu làm ra cùng loại với tượng chiến thần, toàn thân đen nhánh, toát ra ánh kim loại sáng bóng. Đuôi thuyền rồng cong lên sắc bén như dao, dù là trong hoàn cảnh âm u hiện tại cũng lóe lên hàn quang khiến cho người ta kinh sợ. Đầu rồng ngẩng cao, khác với những pho tượng Thần Long khác, vảy ngược bên dưới đầu rồng được nặn thành những thanh kiếm bén chĩa ra xung quanh, cũng tràn ngập cảm giác xâm lăng và sát khí.

Dưới thuyền rồng có khắc bốn trảo, trong mỗi trảo cầm một chiếc đầu lâu cũng được điêu khắc bằng đá. Mà cả thuyền rồng chỉ có bốn chiếc đầu lâu này là chìm dưới nước, dường như bốn chiếc đầu lâu này gánh vác tất cả sức nặng của thuyền rồng vậy.

Những thuyền rồng này cũng giống như rừng cây Niên Luân Mộ Địa trên mặt đất, bao vây pho tượng chiến thần kia thành mấy vòng tròn. Có hai mươi ba chiếc thuyền rồng trên mỗi chiếc có chở một quan tài đá.

Kích thước, cấu tạo của những quan tài đá này giống hệt nhau. Mãi tới lúc này, mới nhìn ra được bộ dáng mộ địa.

Những thuyền rồng chờ quan tài đá mà Vũ La phát hiện ở xa pho tượng chiến thần kia nhất, hắn còn đang suy nghĩ xem rốt cục mộ địa này ẩn chứa huyền cơ gì, bỗng nhiên nghe thấy một ít động tĩnh kỳ quái.

Vũ La cố gắng lắng nghe, thanh âm nọ là từ dưới nước vang lên.

Vũ La hết sức bất ngờ, hắn chưa từng nghe qua dưới Địa Mạch Âm Hà còn có sinh linh có thể sinh sống. Hàn độc của nó, sinh vật không thể nào chịu được, e rằng cũng chỉ có loại Quỳ Mộc khác thường này mới có thể dựa vào Địa Mạch Âm Hà mà sinh trưởng.

Thanh âm dưới nước ngày càng trở nên mãnh liệt, mặt hồ vốn yên tĩnh cũng bắt đầu cuộn sóng lên, dường như bên dưới có một cự thú sắp sửa xuất hiện.

Vũ La thầm nghĩ không xong, vội vàng điều khiển Ngọc Tung Trùng bay lên cao. Quái vật dưới hồ nước này quá nửa là xuất hiện vì mình, không ngờ đám rễ cây kia không phát hiện được mình, cảm giác của quái vật này quả thật vô cùng linh mẫn.

Vũ La vừa bay lên cao, trên mặt hồ thình lình vang lên một tiếng ầm rất lớn, nước đen của Địa Mạch Âm Hà văng lên tung tóe, một bóng đen lao ra khỏi mặt nước.

Vũ La chộp ra một trảo, chuẩn bị vận dụng thần kiếm Thiên Tinh.

Bóng đen nọ căng thẳng, sau đó nghe một tiếng choang rất lớn, sau khi Vũ La nhìn thấy rõ ràng, lại thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra bên dưới hồ không phải là quái vật mãng xà gì, mà là một sợi xích thô to.

Sợi xích cũng là do chất liệu như pho tượng chiến thần điêu khắc mà thành, to bằng miệng bát, một đầu cột vào thuyền rồng, đầu kia nằm trong tay tượng chiến thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.