Thiếu nữ bạch hồ xinh đẹp nhỏ nước dãi sau mặt nạ, con bà nó, đây là Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất trong truyền thuyết, ngay cả gia gia mình cũng không có được Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất. . .
Vì vậy Nhan Chi Vi luôn tự cho mình là đoan trang hiền thục, nhìn chăm chú Bách Vạn Nhân Đồ, cam tâm tình nguyện rơi vào trạng thái hóa đá ngất ngây.
Mãi đến lúc Vũ La kêu gọi, nàng mới tỉnh táo lại, nhưng đầy đầu toàn là bóng dáng đạo thiên hạ đệ nhất sát phù kia. Nàng đi theo sau Vũ La, thỉnh thoảng liếc nhìn Vũ La một cái: không ngờ hắn lại có được Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất.
Nếu nàng biết Vũ La còn một đạo nữa, e rằng sẽ ghen tị tới mức không nhịn được, trở mặt cướp lấy.
Chu Nghiên cũng không tốt hơn Nhan Chi Vi là bao. Nàng đã sớm thừa nhận muội phu Vũ La này, thậm chí còn có chút ghen tị với muội muội mình, tìm được lang quân tương lai tốt như vậy.
Vốn nàng cho rằng mình đã hiểu hết thực lực của Vũ La. Quả thật thực lực Vũ La biểu hiện ra trước đó đủ khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải ngợi khen kinh hãi. Tuổi còn trẻ mà đã như vậy, không thể nào yêu cầu cao hơn nữa. Nhưng khi Bách Vạn Nhân Đồ xuất hiện, Chu Nghiên mới biết rằng một lần nữa dù mình đã coi trọng Vũ La, trên thực tế vẫn còn coi thường người ta.
Lúc này Chu Nghiên mới bội phục sát đất Chu Thanh Giang, mới thấy nhãn quang của thúc phụ mình vô cùng lão luyện.
Hai nàng khiếp sợ trong lòng, theo sau Vũ La như cái máy, một lúc lâu sau mới dần dần khôi phục lại.
Nhan Chi Vi nhìn quanh, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Vũ La, chúng ta đi về hướng nào vậy?
Vũ La không dừng lại:
- Tự nhiên là đi về phía Nộ Long đảo.
Chu Nghiên cảm thấy không hài lòng về cách mà Vũ La vác nữ nhân Bán Yêu tộc kia. Vòng eo thon nhỏ của nàng gác ngang trên vai Vũ La, da thịt căng thẳng, sáng bóng như ngà voi, khiến cho người ta nhìn thấy phải hoa mắt. Đôi đùi ngọc thon dài đung đưa trước mặt Vũ La, cho dù hắn không có ý, ánh mắt cũng thỉnh thoảng liếc xuống một cái.
Chu Nghiên lập tức tiến tới đoạt lấy nữ nhân Bán Yêu tộc, không cần nói lời nào, nàng muốn giúp muội muội mình giám sát chặt chẽ phu quân tương l. Trong cảm nhận của Chu Nghiên, Vũ La hiện tại đã quý giá ngang với thượng cổ Thần khí.
Vũ La nở một nụ cười khổ, Nhan Chi Vi truy vấn:
- Đi Nộ Long đảo làm gì nữa, chiến lực của Hồng Phá Hải được xếp vào ba hạng đầu trong số Đại Thánh Yêu tộc, Bán Yêu tộc không làm gì được lão. . .
- Vậy thì chưa chắc. . .
Vũ La nói:
- Ta thấy lần này Bán Yêu tộc là có chuẩn bị mà đến. Bọn chúng tranh đấu với Hồng Phá Hải bao nhiêu năm qua, còn không biết thực lực của Hồng Phá Hải sao? Nếu đã đến đây, ắt là nắm chắc.
Nhan Chi Vi là thiếu nữ Cửu Vĩ Bạch Hồ, tâm tư linh hoạt, vừa rồi chỉ là vừa mới khôi phục lại từ trong khiếp sợ, đầu óc còn vụng về. Hiện tại nghe Vũ La nói như vậy, nàng lập tức hiểu ra:
- Vì vậy ngươi muốn dùng nữ nhân Bán Yêu tộc này bức bách Bán Yêu tộc lui binh, sau đó chúng ta cứu Hồng Phá Hải, lão sẽ cảm thấy xấu hổ mà tặng yêu đan cùng tinh huyết Long Quy cho chúng ta?
Vũ La gật đầu một cái:
- Thông minh.
Nhan Chi Vi không nhận lời khen của hắn, tiếp tục đả kích:
- Nhưng vì sao ngươi biết được tầm quan trọng của nữ nhân này đủ để Bán Yêu tộc lui binh? Bán Yêu tộc hưng sư động chúng mà đến, chỉ vì một nữ nhân như vậy có thể cuốn gói lui về sao?
Vũ La nhìn nhìn nữ nhân Bán Yêu tộc còn đang hôn mê, cười nói:
- Nàng đừng quên còn có Huyết Hải Kinh Quán, đó chính là Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm. Hiện tại nàng còn cảm thấy vị Công chúa Bán Yêu tộc này không đủ quan trọng nữa không?
Nhan Chi Vi nghe vậy mắt sáng rực, vui vẻ nói:
- Hay lắm, lần này có hy vọng lấy được yêu đan và tinh huyết của Long Quy rồi.
Hoang đảo nọ cách Nộ Long đảo cũng không xa, mấy người nói chuyện với nhau vài câu, đã tới ngoài đảo. Nhan Chi Vi vừa định lên tiếng kêu gọi, chợt thấy một cầu vồng từ trong đảo kéo dài ra ngoài, Ba người hiểu ý cùng bước lên cầu vồng, ngay tức khắc được tiếp dẫn vào trong.
Hồng Phá Hải đang ngồi trên một bảo tọa thật lớn. Bảo tọa này được khắc từ một ngọn sơn phong mà thành, dáng người Hồng Phá Hải so với ngọn sơn phong nọ có vẻ vô cùng nhỏ bé. Nhưng nếu so về khí thế, ngọn núi nọ cũng phải kém xa lão. Cho nên lão ngồi trên đó, hình thành cảm giác cân bằng lạ kỳ.
- Các ngươi còn trở về đây làm gì? Bán Yêu tộc đã bao vây nơi này, chỉ cho vào mà không cho ra, các ngươi trở về đây chẳng phải là chịu chết sao?
Hồng Phá Hải bất động thanh sắc hỏi.
Vũ La chỉ vào nữ nhân Bán Yêu tộc nói:
- Ta mang tới cho lão một con tin, đổi lấy thứ mà chúng ta cần. . .
Hồng Phá Hải hừ một tiếng, vung tay kéo hờ, một cỗ lực lượng hùng mạnh kéo nữ nhân Bán Yêu tộc tới, Chu Nghiên hầu như không có lực phản kháng. Nữ nhân Bán Yêu tộc đang hôn mê lập tức rơi vào tay Hồng Phá Hải, không ngờ Hồng Phá Hải gác nữ nhân Bán Yêu tộc lên đùi mình, giơ tay kéo mảnh giáp che hạ thân của nàng.
Chu Nghiên và Nhan Chi Vi vô cùng xấu hổ, Chu Nghiên theo bản năng đưa tay ra che trước mặt Vũ La, Nhan Chi Vi cả giận nói:
- Hồng Phá Hải lão cũng là. . . .
Thật ra Hồng Phá Hải không kéo hết giáp che của nữ nhân Bán Yêu tộc, mà chỉ kéo xuống một chút, để lộ ra phần da thịt bên dưới thắt lưng nàng, không hề nhìn tới chỗ không nên nhìn.
Nhan Chi Vi im bặt, mặt đỏ bừng, lộ vẻ xấu hổ.
Hồng Phá Hải phát giác dưới thắt lưng nữ nhân Bán Yêu tộc có một đạo yêu văn hình vương miện, bèn nói:
- Vương Quan yêu văn. . . đây là người thừa kế vương vị Vương tộc Bán Yêu tộc, ba tên tiểu tử các ngươi vô cùng may mắn, không ngờ có thể bắt được con tin như vậy.
Vũ La lấy tay gạt tay Chu Nghiên ra, hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Chu Nghiên cười bẽn lẽn, hai má hiện lên hai áng mây hồng.
Hồng Phá Hải trả nữ nhân Bán Yêu tộc lại cho Chu Nghiên:
- Có con tin như vậy, các ngươi rời khỏi Nộ Long đảo không thành vấn đề, mau đi đi.
Vũ La nghe vậy sửng sốt:
- Tiền bối, Bán Yêu tộc biết rõ thực lực của ngài nhưng vẫn dám tới đây mạo phạm oai hùm, nhất định có điều ỷ lại. . .
Hồng Phá Hải không hề tỏ vẻ cảm kích, chỉ khoát tay nói:
- Hồng Phá Hải ta tung Đông Thổ mấy vạn năm qua, đã trải qua Hồng Hoang đại chiến, phân chia thiên hạ ngũ phương, mắt thấy Đông Thổ Yêu tộc từ khi mới chập chững cho đến lúc hùng mạnh như ngày nay. Cho dù là chết chắc, ta cũng sẽ không bức hiếp một tiếu cô nương để cầu sinh!
Ba người Vũ La á khẩu nghẹn lời, một lúc lâu sau, Vũ La mới ôm quyền khom người nói:
- Tiền bối là chân anh hùng, vãn bối kính trọng tận đáy lòng.
Nhan Chi Vi thở dài, có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Chu Nghiên bên cạnh. Chu Nghiên sửng sốt một chút, sau một chút cũng hiểu ra, với tính cách của Vũ La, chắc chắn hiện tại sẽ không đi, mà ở lại Nộ Long đảo cùng Hồng Phá Hải. Hắn không đi, tự nhiên hai nàng cũng không thể đi.
Quả nhiên chỉ nghe Vũ La nói tiếp:
- Vãn bối ở lại Nộ Long đảo, chiêm ngưỡng phong thái tiền bối một phen.
Hồng Phá Hải hừ lạnh một tiếng, vung tay điểm cách không vào người nữ nhân Bán Yêu
- Bản tọa sẽ không bức hiếp một nữ nhân để cầu xin, bất quá cũng nên làm cho Bán Yêu tộc tận mắt nhìn thấy thực lực Nộ Long đảo ta.
Hồng Phá Hải làm như vậy là muốn dương oai, lão cố ý làm cho nữ nhân Bán Yêu tộc tỉnh lại, thấy được thực lực của Nộ Long đảo. Tương lai nếu nàng kế thừa vương vị Bán Yêu tộc, muốn động tới Nộ Long đảo cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Vũ La hiểu rõ ý Hồng Phá Hải, không khỏi lộ vẻ hy vọng:
- Thì ra tiền bối đã sớm an bài. . .
Lúc này Hồng Phá Hải mới hơi lộ vẻ tự đắc:
- Bán Yêu tộc biết rõ thực lực của bản tọa còn dám tiến đến mạo phạm, nhất định có điều trông cậy. Bản tọa há chẳng tính trước hay sao?
Vũ La cười khổ, lúc này mới cảm thấy thủ đoạn mình dùng nữ nhân Bán Yêu tộc để bức Bán Yêu tộc, trong mắt các Đại Thánh Yêu tộc không khỏi quá trẻ con. Người ta sống mấy vạn năm, đã trải qua biết bao sóng gió, quả nhiên là đã sớm có chuẩn bị.