Vũ La lập tức cảm thấy đời này mình gặp phải “nguy cơ” lớn chưa từng có. Hắn không ngừng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, sau đó cố gắng nhớ lại xem đã có chuyện gì. Hắn nhìn xung quanh một vòng, may quá, đây vẫn là phòng của mình, nhưng lúc mình ngủ tối qua, rõ ràng là chỉ có mình mình kia mà. . .
Mỹ nhân kia cũng dần dần tỉnh lại. Sung sướng quá, thoải mái quá. . . nàng hết sức tự nhiên uốn éo vòng eo mềm dẻo, trở cặp đùi thon thả trắng như ngọc. Hai cánh tay không chút tỳ vết giơ cao, uể oải uốn người một cái.
Trong đầu Vũ La lập tức có một tiếng sét nổ ầm, sững sờ tại chỗ: không ngờ là Chu Cẩn.
Hiện tại nàng hoàn toàn bại lộ toàn thân trước mặt Vũ La, giống như bạch ngọc không tỳ vết, thậm chí một nốt ruồi nhỏ cũng không thấy, tựa như một tòa thiên nhiên hoàn mỹ.
Hai hạt đậu đỏ trên ngực dường như được khảm vào đôi ngọc thỏ, khiến cho bộ ngực nàng trông xinh đẹp kinh người.
Sau khi duỗi người, Chu Cẩn chợt cảm thấy đau nhói phải co mình lại. Đau thật. . . Hơn nữa trong cơn tiêu hồn tối qua, nàng vốn quen thói nữ hoàng, bản thân chiếm quyền chủ động, tối qua tranh đấu không ngừng cùng Vũ La. Tự nhiên kẻ hưởng thụ là Vũ La, kẻ chịu khổ lại là nàng.
Đêm qua tiêu hồn hết đợt này tới đợt khác, cuối cùng kiệt sức ngủ say, hoàn toàn không có cảm giác gì, sáng nay tỉnh lại mới cảm thấy đau đớn.
Trong cơn đau, Chu Cẩn mở to mắt, nhất thời hóa đá.
Trong đầu nàng thình lình hiện lên vô số cảnh tượng tối qua. . .
Vũ La thấy nàng sắp sửa thét lên, vội vàng bụm miệng nàng lại:
- Trăm ngàn lần đừng kêu, chỉ cần nàng kêu lên, hai ta coi như xong đời. . .
Vũ La chợt hét thảm một tiếng, là do Chu Cẩn hung hăng cắn vào tay hắn.
Ngón tay Vũ La máu chảy đầm đìa, hắn giận dữ nói:
- Nàng là chó cắn người. . .
Chu Cẩn đùng đùng nổi giận, hận không thể cắn Vũ La thành từng mảnh, lúc này Vũ La vẫn còn căm tức:
- Ta mới là kẻ bị hại. . .
- Ngươi nói cái gì? Có gan ngươi lặp lại lần nữa!
Chu Cẩn nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ điên cuồng. Linh lực chớp động quanh thân nàng, không ngờ nàng vừa thoáng động, hạ thân lập tức đau nhói như bị xé, đôi mày thanh tú cau chặt, nhất thời lửa giận hạ xuống.
Vũ La chỉ xung quanh:
- Đây chính là phòng ta, vì sao nàng lại ở đây?
Chu Cẩn á khẩu không trả lời được:
- Ta. . .
Nàng vốn không phải là loại người miệng lưỡi linh lợi, trên thực tế có rất nhiều điểm nàng cũng giống như Vũ La. Tỷ như trong những trường hợp dùng mưu kế không xong, vậy chuyển sang dùng bạo lực mà giải quyết.
Vũ La còn đang nói hết sức hùng hồn:
- Ta là người đã có ý trung nhân, nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ta còn mặt mũi nào gặp người ta, nàng bảo ta làm sao đối mặt với Cốc Mục Thanh đây?
Nếu là nữ nhân khác, hẳn có rất nhiều biện pháp phản bác lại Vũ La. Nhưng hiện tại người đang nằm trên giường hắn lại là Chu Cẩn, nàng vẫn cho rằng nữ nhân hẳn phải ngang hàng cùng nam nhân, một nam nhân chỉ có thể cưới một lão bà. Hiện tại rõ ràng là nàng ngủ với lão công người khác, bất kể thế nào, xem như nàng cũng có lỗi với Cốc Mục Thanh, cho nên lúc này á khẩu nghẹn lời, không nói được gì.
- Vậy. . . Vậy chúng ta phải làm sao?
Chu Cẩn cảm thấy có điểm khác thường, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, chỉ có thể nén giận hỏi.
Trên thực tế Vũ La hiện tại cũng là tâm loạn như ma. Bất kể trong lòng Chu Cẩn nghĩ thế nào, rốt cục hắn cũng đã chiếm tiện nghi của cô nương người ta. Nhưng rõ ràng Chu Cẩn không có khả năng chung chồng với Cốc Mục Thanh, vấn đề này vô cùng nan giải.
Hai người nhăn nhó mặt mày nhìn nhau, một lúc lâu sau Chu Cẩn mới cảm thấy có chút khác thường. Cả hai người vẫn còn đang lõa thể, cứ nhìn nhau như vậy, quả thật có hơi. . .
Vũ La cũng phát hiện chuyện này, đôi mắt hắn không tự chủ được quét qua thân thể Chu Cẩn vài lượt. Nói thật ra đây không phải là vấn đề hiếu sắc, mà là bản năng cơ bản thúc đấy.
Sau vài lượt, từ trên xuống dưới Chu Cẩn đã bị hắn nhìn sạch sẽ. Cho dù là tiền kiếp Vũ La đã nhìn quen thân thể của đệ nhất tiên tử phe Chính đạo Tống Kiếm Mi, cũng không khỏi thầm tán thưởng, quả nhiên là một nữ nhân hoàn mỹ không thể nào chê vào đâu được.
Đương nhiên chỉ là bề ngoài không thể chê vào đâu được, còn tính cách thì. . .
Ánh mắt hắn lướt qua lướt lại, Chu Cẩn thấy vậy bèn nghiến răng hỏi:
- Nhìn đủ chưa?
Vũ La buột miệng nói:
- Dù sao đêm qua cũng đã nhìn thấy hết, nàng còn quan trọng quá làm gì. . .
Chu Cẩn hung hăng tát cho hắn một tát tai:
- Thối lắm, ngươi không quan trọng nhưng ta quan trọng. . .
Vũ La vội vàng quay mặt đi, trong lòng thầm nhũ: “Thật không thể thể ngờ được, lại là một con sư tử cả trong chuyện ấy, đêm qua nàng điên cuồng như vậy, hiện tại còn ra vẻ. .
Chu Cẩn lấy chăn quấn ngang người, bắt đầu tìm y phục, nhìn thấy giường chiếu ngổn ngang, không khỏi đỏ bừng mặt mũi. Từng cảnh tượng đêm qua nhất nhất hiện ra trong đầu, tối qua quả thật hết sức điên cuồng, ừ, có vẻ như mình cũng liên tục. . .
Chu Cẩn muốn khóc mà không ra nước mắt, y phục nàng đã bị xé nát. Vũ La cũng vậy, nhưng hắn ung dung lấy trong không gian trữ vật ra một bộ y phục khác mặc vào người.
Chu Cẩn chưa từng có kinh nghiệm ra ngoài, may là trước khi đi, Chu Hoành đã dặn dò nàng mang theo y phục thay đổi, chuyện này ở nhà toàn là thị nữ chuẩn bị cho. Nhưng tới Nhược Lô Ngục, dọc đường vất vả gió bụi, ngày đầu tiên nàng đã thay hết y phục của mình, y phục bẩn còn chưa được giặt, vứt trong phòng mình. Nói cách khác, hiện tại Chu Cẩn không còn y phục thay đổi.
Chu Cẩn cảm thấy hạ thân nóng rát, trên mặt nóng bừng, liếc nhìn Vũ La một cái, hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Chợt một tràng tiếng bước chân vang lên, chi nghe giọng Kiều Hổ vang lên ngoài cửa:
- Đại nhân, Diệp Đại nhân mời ngài tới, thương thế của ngài ra sao rồi?
Chu Cẩn sợ tới mức chui tọt vào chăn, thân hình nàng trắng như tuyết, lúc này trông giống như một con thỏ trắng đang hoảng sợ.
Vũ La ra dấu cho nàng yên tâm, sau đó cao giọng hỏi:
- Là Kiều Đại ca đó ư, Diệp đại nhân tìm đệ có chuyện gì?
- Diệp Đại nhân muốn triệu tập mọi người thương lượng chuyện Nhạc Băng Uyên một chút.
Vũ La lên tiếng nói:
- Được, huynh về bẩm báo Diệp Đại nhân, đệ rửa mặt chải đầu một chút, lập tức tới đó. Kiều Hổ đáp ứng một tiếng, sau đó rời đi.
Vẻ mặt Chu Cẩn vô cùng đau khổ:
- Hỏng rồi, chắc chắn Diệp Niệm Am cũng phái người báo cho Chu gia ta. Nhị ca còn đang hôn mê, thủ hạ chắc chắn sẽ tìm ta bẩm báo, vậy không phải là bại lộ rồi sao. . .
Vũ La khoát tay:
- Mau mau lên, ta yểm hộ nàng nhanh chóng trở về. Chuyện giữa chúng ta, về sau có thể chậm rãi thương lượng, nàng yên tâm, ta. . .
Giọng Vũ La chợt trở nên kiên quyết:
- Bất kể chuyện này kết thúc ra sao, rốt cục ta sẽ cho nàng một câu trả lời công bằng.
Rốt cục hắn không phải loại người thoái thác trách nhiệm, tuy rằng biết rõ bên trong việc này có uẩn khúc, nhưng trách nhiệm của mình, mình vẫn phải gánh vác.
Chu Cẩn buồn bực vô cùng:
- Y phục của ta đã bị ngươi xé nát.
Vũ La buột miệng nói:
- Sao nàng không lấy trong không gian trữ vật. . . Chẳng lẽ nàng không chuẩn bị gì?
Chu Cẩn căm giận nhìn hắn: nói thừa, nếu ta còn y phục, cần gì nhiều lời với ngươi. . .
Vũ La vỗ vỗ trán mình, nhanh chóng tìm một bộ y phục của mình cho nàng mặc tạm. Y phục trong không gian trữ vật của hắn toàn là cũ, đã từng mặc qua. Tuy rằng sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là nam nhân từng mặc, Chu Cẩn bất đắc dĩ phải mặc tạm lên người, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng không khỏi thoáng động, nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Chu Cẩn nén cơn đau ở hạ thân, mặc y phục vào. Nàng bước được hai bước, cảm thấy đau đớn đi không nổi, thầm hận tối qua mình không biết xấu hổ tranh quyền chủ động. Hiện tại vô cùng đau khố, kẻ hưởng thụ là nam nhân, còn mình đau đớn vô cùng.
Vũ La sao không rõ được chuyện gì xảy ra, nhưng thấy ánh mắt giận dữ của Chu Cẩn, theo bản năng khoát tay lia lịa:
- Không thể trách ta được, tối qua nàng cũng quá hăng say. . .
Chu Cẩn muốn khóc mà không ra nước mắt, nửa xấu hổ nửa cầu xin:
- Ngươi hãy mau giúp ta nghĩ cách. . .
Vũ La vừa đưa tay ra chợt khựng lại một chút, cuối cùng cũng nghiến răng một cái, bế
Xốc nàng lên, hé cửa ra một chút quan sát. Thừa dịp tên binh sĩ của Chu gia quay mặt đi nơi khác, lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Hắc Thủy Tiên lần này mình làm mình chịu.
Nàng quyết định làm cho Vũ La và Chu Cẩn tiêu hồn trong trạng thái hồ đồ một lần, sau đó nhất định cả hai sẽ vô cùng rối loạn. Đến lúc đó Chu Hoành vẫn còn hôn mê, chỉ còn mình Diệp Niệm Am chủ trì đại sự, Hắc Thủy Tiên có thể nhân nước đục mò cá.
Nhưng tối qua nàng định trở về, nhưng lại cảm thấy có chút không yên lòng. Dâm dược kia cũng không phải của nàng, sau khi nàng đoạt được cũng là lần đầu tiên sử dụng, không biết hiệu quả thế nào, có thành sự hay không, vạn nhất dược tính không đủ thì sao?
Cho nên Hắc Thủy Tiên quay lại, áp tai vào cửa sổ phòng Vũ La nghe ngóng. Nàng ở cửa sổ phía sau, người Chu gia gác ở cửa chính, tự nhiên không phát hiện ra nàng. Hơn nữa tu vi của nàng cao hơn tên binh sĩ kia rất nhiều, đối phương tuyệt đối không có khả năng phát hiện nàng.
Ban đầu không có chuyện gì, sau đó thanh âm rên ư ử của hai người, tiếng y phục bị xé rách soàn soạt, tiếng giường gỗ lay động kêu ken két. . . tất cả hợp lại với nhau, khiến cho Hắc Thủy Tiên bên ngoài nghe trộm phải đỏ mặt tía tai. Nàng thầm thở ra một hơi thật dài, sau đó phóng xuất một kết giới cách âm, tránh cho tên binh sĩ kia nghe thấy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vũ La cùng Chu Cẩn vật lộn cả đêm trong phòng, nhưng bên ngoài không hề hay biết.
Thanh âm Chu Cẩn điên cuồng run rẩy, hết sức chói tai.
Nếu Hắc Thủy Tiên chỉ dừng ở đó thì đã khác, nhưng nàng lại cảm thấy tò mò, bèn mở ra một lỗ hổng trên kết giới, tiếp tục lắng nghe.
Hai người ân ái trong phòng khoảng ba canh giờ, thanh âm sát phạt nhịp nhàng mãnh liệt, khiến cho Hắc Thủy Tiên nghe thấy đau khổ như đang bị tra tấn. Đến khi hai người xong việc, tất cả trở nên yên tĩnh. Hắc Thủy Tiên mới trở về phòng mình trong trạng thái lửa dục bừng bừng, suốt đêm không ngủ được.
Hắc Thủy Tiên lăn qua lộn lại trên giường, bên tai vẫn còn vang lên tiếng kêu chói tai của Chu Cẩn, tiếng thở dốc cường tráng của Vũ La.
Mãi đến bình minh. Hắc Thủy Tiên ngồi dậy soi gương mới phát hiện ra, dưới hai mắt mình đã thâm quầng. Nàng ảo não chải tóc bới đầu, hung hăng mắng mình trong gương:
- Ngươi quả thật là không biết xấu hổ. . .
Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, rốt cục dễ coi hơn một chút, cố gắng đè ép ngọn lửa trong lòng. Hắc Thủy Tiên dùng phấn đánh lên che đi dấu vết thâm quầng. Sau đó nàng mới ung dung đi tìm Diệp Niệm Am, thương lượng sự tình phân phối nhân thủ tiến vào Nhạc Băng Uyên.
Nhạc Băng Uyên xuất hiện cũng là một cơ duyên, rốt cục cũng không biết nó sẽ mở ra trong bao lâu. Trì hoãn một ngày sẽ giảm đi rất nhiều ích lợi, cho nên Diệp Niệm Am mới phái Kiều Hổ đi mời người Chu gia và Vũ La tới thương lượng.
Vũ La tới trước, qua một lúc sau Chu Cẩn mới tới. Hôm nay Chu Đại tiểu thư tỏ ra kiên nhẫn vô cùng, bước đi nhẩn nha chậm rãi, bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các.
Hắc Thủy Tiên nhìn nàng, nhớ tới thanh âm tối qua nàng tranh quyền chủ động với Vũ La, không khỏi cười lạnh trong lòng. Còn giả vờ làm thục nữ, rõ ràng là một dâm phụ không sai.
Nàng quên rằng chuyện ấy là do mình gây ra. Sở dĩ nàng thấy gai mắt Chu Cẩn như vậy, cũng có một phần ghen tị trong đó.
Ánh mắt Vũ La và Chu Cẩn vừa gặp nhau, lập tức nhanh chóng rời ra, ai nấy ngoảnh đi nhìn sang nơi khác, giống như hai người không quen biết. Hắc Thủy Tiên quan sát thấy, trong lòng mừng thầm, chuyện này thành rồi.
- Được rồi, mọi người đã tới, chúng ta thương lượng với nhau một chút xem sao. Nhạc Băng Uyên đã mở, cũng phải vào đó xem.
Diệp Niệm Am liếc nhìn mọi người:
- Chúng ta sẽ phái đi bao nhiêu người?
Trong quá trình thương nghị, Chu Cẩn cùng Vũ La quả nhiên có chút mất hồn mất vía, Hắc Thủy Tiên mừng thầm. Nàng tiếu lý tàng đao, ép Diệp Niệm Am từng bước một, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, lấy Hắc Thủy Tiên làm chủ, mọi người cùng nhau tiến vào Nhạc Băng Uyên.
Chuyện này cũng là vì tâm thần Vũ La và Chu Cẩn không yên, khiến cho Hắc Thủy Tiên chiếm ưu thế. Cũng vì binh sĩ Chu gia còn chưa khôi phục, số nhân thủ có thể dùng tới không nhiều, mà thực lực của thủ hạ Diệp Niệm Am không đủ.
Hắc Thủy Tiên phái tất cả sáu mươi tên tu sĩ mà mình đưa tới Nhược Lô Ngục, Chu gia miễn cưỡng chọn được bốn mươi người. Lúc trước có bốn mươi người theo Chu Hoành tiến vào Nhược Lô Ngục, sau lại điều động thêm sáu mươi người, tổng cộng có thể sử dụng một trăm người. Nhưng vì phải để lại một số bảo vệ Chu Cẩn và Chu Hoành đang bị thương, cho nên điều đi bốn mươi người đã là cực hạn.
Bên phía Nhược Lô Ngục, Diệp Niệm Am cũng muốn chọn khoảng mười người tiến vào, nhưng đám ngục tốt thủ hạ của lão e sợ Nhạc Băng Uyên, rốt cục chỉ có Kiều Hổ và Mã Hồng hưng phấn tiến vào.
Diệp Niệm Am cũng không còn cách nào khác.
Vũ La cũng không muốn vào sớm như vậy. Hiện tại lòng dạ hắn đang rối bời, trước khi hiểu rõ được chuyện giữa hắn cùng Chu Cẩn vốn có vẻ hết sức kỳ quặc, hắn tuyệt đối không muốn tiến vào Nhạc Băng Uyên nguy hiểm trùng trùng.
Hơn nữa bất kể thế nào, chuyện vừa qua có lỗi với Cốc Mục Thanh, hắn vẫn thấy trong lòng áy náy.
Trong thời kỳ này, ngoại trừ Chu Cẩn khác người ra, không có ai cho rằng nam nữ bình đẳng. Cho nên tuy rằng trong lòng Vũ La áy náy, nhưng cũng không thấy quá đau lòng.
Nhưng độc thủ đâm sau lưng hắn làm cho hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Sau khi thương nghị xong xuôi, nhân mã ba phe lập tức tập trung ở lối vào Nhạc Băng Uyên. Mọi người đã đến đông đủ, Hắc Thủy Tiên nhìn Diệp Niệm Am:
- Diệp Đại nhân, bắt đầu đi.
Diệp Niệm Am gật gật đầu:
- Kiều Hổ, ngươi vào trước xem sao.
Trên không mười trượng, tinh cầu đầu thú bình lặng vô cùng. Kiều Hổ cẩn thận tới gần, tinh cầu nọ vẫn không có phản ứng gì. Y bèn bay tới bên cạnh tinh cầu, giơ tay ra ấn nhẹ vào tinh cầu một cái, tinh cầu giống như mặt nước, hút bàn tay y vào trong.
Ngay sau đó, toàn thân Kiều Hổ cũng bị hút vào.
Mọi người xôn xao một trận, nhưng Diệp Niệm Am không lộ vẻ gì, lão chờ một lúc lại vung tay lên:
- Tiếp tục.
Nhân mã ba phe nối đuôi nhau bay lên, thông qua tinh cầu tiến vào Nhạc Băng Uyên.
Mối nguy trong Nhạc Băng Uyên cho tới bây giờ vẫn còn là nghi hoặc. Không có biện pháp gì dự phòng, chỉ có thể dựa vào tu vi của mình chống đỡ. Nhưng lại phải khống chế bản thân thật tốt, trăm ngàn lần không thể ỷ mạnh, càng không thể quá tham lam. Bởi vì một khi vượt qua sức chịu đựng, cho dù là còn sống đi ra, không được bao lâu cũng sẽ suy nhược mà chết.
Kiều Hổ là người đầu tiên đi vào, trong số những người ở đây, tu vi của y chỉ có thể xem như trung bình, bởi vậy cũng là người đầu tiên trở ra. Từ lúc y vào cho đến khi ra, không quá khoảng thời gian uống cạn chén trà. Người cuối cùng vừa tiến vào, Kiều Hổ đã từ trong tinh cầu bay ra.
Hầu như toàn thân y không còn sức lực, từ trên cao mười trượng rơi cắm đầu xuống. Vũ La nhanh chóng chạy tới đón lấy y, chỉ thấy Kiều Hổ muốn nôn, sắc mặt tái nhợt.
Vũ La giao y cho ngục tốt bên cạnh chăm sóc, thuộc hạ Kiều Hổ vội vàng chạy tới, lăng xăng lấy ra linh đan, khăn ướt lau mặt. . .
Kiều Hổ mới vừa ra được một lúc, bên trong tinh cầu liên tục có người ra, người nào cũng có tình trạng gần giống như Kiều Hổ. Chu Cẩn mang theo mười tên binh sĩ, nhanh chóng đón lấy người phe mình. Hắc Thủy Tiên luống cuống tay chân, không ngừng phóng xuất đạo đạo linh quang đón lấy người mình chậm rãi hạ xuống.
Một trăm lẻ hai người tiến vào, chưa quá thời gian ăn xong bữa cơm, tất cả đã ra ngoài
Hết.
Hơn nữa rốt cục những người này có lấy được thứ gì không, cho tới bây giờ vẫn chưa nói được.
Sau non nửa canh giờ, những người này mới chậm rãi khôi phục lại.
Diệp Niệm Am vội vàng hỏi Kiều Hổ:
- Tình huống thế nào?
Kiều Hổ lật tay lại, một chiếc ngọc giản nằm trong tay y, trên đó có ba chữ cổ triện:
Thông Thiên quyết. Kiều Hổ nở một nụ cười hài lòng, ôm quyền thi lễ Diệp Niệm Am:
- Đa tạ Diệp đại nhân thành toàn.
Kiều Hổ tư chất không tệ, tuy rằng không có Tuệ Căn, nhưng tư chất xem như trung thượng. Chỉ là trước nay không có công pháp gì tốt, hiện tại lấy được một bản đạo quyết thượng cổ, đối với y chính là buồn ngủ gặp chiếu manh.