Keng. . .
Một tiếng nổ trong trẻo vang lên, cự kiếm đồng xanh chém trúng vào cổ kiếm của Cốc Thương. Trên thân cổ kiếm lập tức vỡ ra một vết mẻ nhỏ bằng hạt gạo.
Mảnh vỡ nọ bay ra, hóa thành bụi mù màu vàng phát tán khắp xung quanh, Lúc này ánh mắt Cốc Thương trở nên mơ hồ, dường như đang suy nghĩ một vấn đề gì vô cùng quan trọng.
Tất cả xung quanh khôi phục bình thường trở lại, trạng thái tạm ngừng đã bị một kiếm của Vũ La phá tan, rất nhanh mọi người đã thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, Vũ La tay cầm một thanh cự kiếm cổ kính, bàn tay bốc khói đen gì, nửa bàn tay đã tiêu tan da thịt.
Mà cổ kiếm trong tay Cốc Thương đối diện đã mẻ đi một miếng.
Chuyện làm cho người ta kinh ngạc chính là, kiếm mà hai người đang sử dụng giống nhau như đúc, chẳng qua một thanh lớn một thanh nhỏ.
Đúng rồi, còn có một điểm khác biệt nho nhỏ, trên cự kiếm của Vũ La có một điểm sáng được khám vào đó.
Mà hai người vẫn đứng đối mặt với nhau, hiển nhiên Vũ La đã tiếp được một kiếm của Cốc Thương. Chuyện càng khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng hơn nữa chính là, bọn họ thấy rõ ràng kiếm của Cốc Thương trước đó vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, vì sao. . . Chẳng lẽ là bị Vũ La phá hủy. . . Chuyện này, chuyện này quả thật quá sức tưởng tượng. . .
Vũ La có thể tiếp được một kiếm của Cốc Thương, đã làm cho người ta cảm thấy đây là kỳ tích, Hiện tại còn phá hủy kiếm của Cốc Thương. . . ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, vị phù sư Đại nhân này có chiến lực hùng mạnh tới mức kinh khủng,
Ba người Đồng trưởng lão kinh hãi vô cùng, Ngoại trừ hai người quyết đấu ra, ở đây chỉ có ba người bọn họ thấy rõ quá trình từ đầu chí cuối, Ba người bọn họ thấy rất rõ ràng, thật ra không phải Vũ La làm nên kỳ tích, nói chính xác hơn là nhờ cự kiếm trong tay Vũ La.
Hơn nữa ba vị trưởng lão pháp nhãn như đuốc, mười phần khẳng định cự kiếm trong tay Vũ La nhất định có nguồn gốc sâu xa với cổ kiếm trong tay Cốc Thương.
Đồng trưởng lão nhìn về phía hai trưởng lão kia, ánh mắt ba người gặp nhau, cùng gật gật đầu. Không cần phải nói, trong lòng bọn họ đã có một nhận thức chung: Phúc duyên thâm hậu.
Phúc duyên, cơ duyên, những thứ này hết sức mông lung mờ mịt, nhưng trong mắt người tu chân cũng chính là yếu tố không thể thiếu để thành tựu Đại Đạo.
Ngay cả ba vị trưởng lão cũng không thể nhìn rõ lai lịch, không nhìn rõ nông sâu cự kiếm trong tay Vũ La, nhất định là chí bảo được lưu truyền từ thời thượng cổ, Có thể có được chí bảo như vậy, phúc duyên của Vũ La thâm hậu thế nào có thể tưởng tượng được.
Một vị phù sư, một vị tu luyện phúc duyên thâm hậu như vậy, nếu không lập tức xây dựng quan hệ tốt với người như vậy, Đồng trưởng lão cảm thấy đó chính là vũ nhục trí thông minh của mình.
Lão lập tức nhảy dựng lên giống như con thỏ, nhanh chóng tới cạnh Cốc Thương, ôm chặt lấy y, chết cũng không buông:
- Cốc Đại nhân, điểm tới là được rồi, ngươi nhìn xem, Vũ tiểu ca cũng đã nhận được dạy cho một bài học, hãy nể chút bạc diện của lão phu, cho qua chuyện này đi. . .
Cốc Thương hết sức bực tức trong lòng, dạy dỗ cái rắm, lão già ngươi nói thật dễ nghe. Rõ ràng là pháp bảo của ta bị phá, tiểu tử nọ chỉ bị thương một chút ở bàn tay, chỉ cần uống vào một viên linh đan là có thể phục hồi như cũ, nhưng bản mệnh pháp khí của ta đây đã bị phá. . .
Nhớ tới bản mệnh pháp khí, Cốc Thương cảm thấy sửng sốt vô cùng, bản mệnh pháp khí bị phá, vì sao mình lại không bị cắn trả ngược?
Cốc Thương nhìn thật sâu cự kiếm trong tay Vũ La, không nói nửa lời, xoay người rời đi.
Y không ở lại sân viện nữa, bước ra một bước, thân hình bay lên như diu gặp gió, cứ như vậy đạp không mà đi.
Bay lên được vài chục trượng, đột nhiên Cốc Thương ngừng lại, quay đầu hỏi:
- Tiểu tử kia, phải chăng kiếm trong tay ngươi chính là thượng cổ thần kiếm Thiên Tinh?
Vũ La có thể khẳng định chắc chắn rằng, đây chính là thần kiếm Thiên Tinh mà Cốc Thương chán ghét vô cùng, bất quá hắn chỉ mỉm cười, thu cự kiếm trong tay lại:
- Nếu ngài đã nói như vậy, cứ coi là phải đi.
Cốc Thương hừ lạnh một tiếng, không nói nửa lời, vươn mình một cái hóa thành một đạo hào quang bảy sắc, gào thét một tiếng đã bay ra xa hàng chục dặm.
Yến tiệc bị Cốc Thương không kiêng nể gì làm cho tan hoang như vậy, mọi người cũng không còn lòng dạ nào tiếp tục uống rượu. Đồng trưởng lão nở một nụ cười khổ, khoát tay nói:
- Giải tán đi, mọi người nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi Đương Dương thành.
Mọi người tuân mệnh, mạnh ai nấy rời khỏi, đôi mắt to tròn của Diệp Thanh Quả đảo quanh liên hồi, thừa dịp không ai chú ý, lấy từng đĩa thức ăn trước mặt đổ vào trong không gian trữ vật của mình, sau đó xoa xoa đôi tay nhỏ bé, ung dung rời đi.
Tâm trạng của nàng rất tốt, ngoài chuyện trộm được không ít thức ăn, còn có một nguyên nhân không thể cho ai biết: Vũ La đã hoàn toàn trở mặt với Cốc Thương, dường như chuyện của Vũ La và Cốc Mục Thanh cũng không có khả năng. . .
Tiểu nha đầu vui vẻ hát một khúc nho nhỏ, nhảy chân sáo trở về.
Chu Thanh Băng thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, dặn dò Vũ La vài câu, sau đó cũng trở về chỗ mình.
Ba người Đồng trưởng lão ở lại, tỏ ra hết sức bất đắc dĩ:
- Cốc đại nhân tính tình bướng bỉnh, chúng ta cũng không có biện pháp, Vũ tiểu ca không sao chứ?
Vũ La đã thu cự kiếm Thiên Tinh vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, bất quá trên bàn tay hắn vẫn còn lực lượng của cự kiếm, đau như dao cắt. Hơn nữa trước khi lực lượng của cự kiếm Thiên Tinh tiêu tan, đừng mong khôi phục lại.
Hắn lắc đầu, cười nói:
- Không có việc gì.
Ba vị trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, Thủy Vi Hoa đứng ở phía sau cũng không biết nói gì, Lạc trưởng lão lấy ra một chiếc ngọc bài đưa cho Vũ La:
- Vũ tiểu ca, lão phu đã có dặn dò Ma Vân phong, ngươi cầm lấy ngọc bài của lão phu, tự nhiên sẽ có người ra sức vì ngươi.
Vũ La cũng không khách sáo, nói tiếng cảm ơn rồi cất lấy.
Lạc trưởng lão lại có vẻ luyến tiếc nói:
- Vũ tiểu ca, ngươi cũng không có thủ hạ sử dụng, vậy lão phu tạm thời cho ngươi mượn các đệ tử trên Ma Vân phong, xin Vũ tiêu ca đối xử tử tế với chúng.
Vũ La gật gật đầu, thầm nghĩ vị Lạc trưởng lão này còn có chút nhân tình.
Trên thực tế mỏ Ô Thiết trên Ma Vân phong là do Lạc trưởng lão sử dụng đệ tử của mình khai thác, Nếu là đám bù nhìn giống như Thanh Ngọc cung, Lạc trưởng lão cũng không chút thương xót như Hồng Liệt Hỏa.
Thân sơ có khác, chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Đồng trưởng lão lại hàn huyên cùng Vũ La thêm vài câu, cho Vũ La một tấm ngọc bài của mình, sau đó không ngờ lại mời Vũ La khi nào rảnh rỗi tới Trưởng Lão hội chơi, Nếu đám tu sĩ còn chưa đi, nghe được câu này ắt sẽ sợ tới mức ngã lăn ra đất. Trưởng Lão hội là nơi nào chứ, chẳng lẽ là nơi rảnh rỗi có thể tới chơi sao? Trưởng Lão hội chính là địa phương có quyền thế nhất trên Tu Chân Giới ngoại trừ Cửu Đại Thiên Môn ra.
Đồng trưởng lão tỏ ra khách sáo như vậy, đủ thấy được địa vị của Vũ La trong lòng lão.
Thủy Vi Hoa cũng ôm quyền bái biệt Vũ La, đi theo sau ba vị trưởng lão, nhưng y đi được vài bước, chợt do dự một chút, quay trở lại khẽ nói cùng Vũ La:
- Nếu. . . nếu ngươi cùng sư muội không tiện liên hệ trực tiếp, có thể tới tìm ta.
Tính tình Cốc Thương thế nào, Vũ La hiểu rất rõ, Thủy Vi Hoa hứa giúp Vũ La truyền tin tức, chính là mạo hiểm nguy cơ bị trục xuất khỏi sư môn, Vũ La nhớ kỹ ân này, ôm quyền đáp tạ:
- Cảm tạ sư huynh.
Thủy Vi Hoa đưa cho hắn một tấm ngọc bài, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Bên trong ngọc bài có khắc trận pháp truyền âm, bất quá trận pháp truyền âm thông thường hết sức khổng lồ, có thể khắc trận pháp truyền âm vào ngọc bài chỉ to bằng bàn tay cũng không phải là một chuyện đơn giản, chỉ có cao thủ luyện khí mới có thể làm được.
Trong cả Cửu Đại Thiên Môn, cũng không có bao nhiêu người có thể sử dụng ngọc bài này.
Ngay cả Diệp Niệm Am, cũng chỉ có thể liên hệ cùng Thẩm Phán Đình thông qua trận pháp truyền âm thiết kế trong Nhược Lô Ngục.
Vũ La cất lấy ba tấm ngọc bài, xoay người rời đi,
Đêm nay các tu sĩ đầu hôm uống rượu, lúc sau quan sát một trường luận võ khó tin, ai nấy có vẻ hưng phấn khó ngủ, trong trạch viện vẫn còn tiếng cười nói ồn ào, không yên tĩnh được.
Tuy rằng cả trạch viện đang náo nhiệt, nhưng trong một gian phòng nhỏ hẹp tối tăm, Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp đang ngồi đối diện nhau, Trên bàn trước mặt hai người có hai vò rượu, hai người mạnh ai bưng bát uống, buồn bực không nói nên lời.
Tuy rằng bát rượu là đồ sử chuyên cung cấp cho hoàng thất của Đức Cảnh trấn ở miền nam Trung Châu làm ra, nhưng làm sao so sánh được với ngọc bát mà người tu chân thường dùng.
Lần này hai người cấp tốc bôn ba ngàn dặm cứu viện, tất cả không gian trữ vật trên người đều dành chỗ chứa linh đan, ngọc túy, những vật phẩm hưởng thụ xa hoa đã vứt ra ngoài, cho nên hiện tại chỉ có thể sử dụng loại đồ sử đáng thương của phàm phu tục tử.
Vốn tưởng lần này bỏ công một chuyến, gặp được một mối lợi béo bở, cũng là một cơ hội tốt để thể hiện trước mặt các vị trưởng lão, Không ngờ oai phong chưa được nửa ngày, rốt cục cũng bị Vũ La dìm xuống.
Hai người đều có oán thù sâu nặng với Vũ La, Lại thêm lần này vì muốn nhận được công việc béo bở, hầu như hai người đã đầu tư tất cả tài sản của cải của mình, nhưng không có chút thu hoạch nào, cho nên quy kết tất cả trách nhiệm cho Vũ La.
Mộc Dịch Trạc nhớ lại mối thù giết con, lại thêm lần này bị buộc phải dập đầu xin tội trước mặt Vũ La, trong lòng lại càng phiền muộn vô cùng, giận dữ đập nát bát sứ trong tay:
- Khinh người quá đáng, không được, nỗi nhục này ta nuốt không trôi. . .
Trong mắt Bạch Thắng Kiếp hiện ra vẻ đau khổ. Cho dù là tương lai Cốc Mục Thanh có thể bị Cốc Thương phản đối, phải chia tay cùng, mình nhân cơ hội tiến vào, lúc ấy trên người Cốc Mục Thanh cũng đã có vết nhơ của Vũ La, không còn là băng thanh ngọc khiết, Bạch Thắng Kiếp vừa nhớ tới điểm này, cảm thấy ghê tởm như vừa nuốt chửng một con gián sống. Trong lúc không hay không biết, Bạch Thắng Kiếp cũng đã bóp nát bát sứ trong tay.
- Hiện tại tiểu tử này đang vô cùng nổi bật, chúng ta không có biện pháp gì với hắn.
Mộc Dịch Trạc cười lạnh một tiếng:
- Hừ, chúng ta không có biện pháp, nhưng người khác có.
Bạch Thắng Kiếp sửng sốt hỏi:
- Ai vậy?
Mộc Dịch Trạc đứng dậy nhìn ra bên ngoài, lại bày ra một kết giới cách âm xung quanh hai người, Bạch Thắng Kiếp thấy y thận trọng như vậy, không khỏi cũng có chút khẩn trương:
- Mộc Dịch đại nhân, rốt cuộc là loại người nào?
Mộc Dịch Trạc thấp giọng hỏi:
- Huynh còn nhớ hai ngày trước ta từng ra khỏi thành một phen hay không?
Bạch Thắng Kiếp gật gật đầu, Mộc Dịch Trạc cùng y bị Vũ La chèn ép, hết sức buồn bực, thỉnh thoảng hai người lại đi ra bên ngoài giải sầu, Mộc Dịch Trạc từng ra khỏi thành một lần.
- Lần ấy cũng có chút thu hoạch ngoài ý muốn. . .
Mộc Dịch Trạc tỏ ra dương dương đắc ý:
- Trong lúc vô tình, ta cứu được một tên tu sĩ phe Ma đạo. . .
- Cái gì!
Bạch Thắng Kiếp đứng bật dậy, kinh hãi nhìn chằm chằm Mộc Dịch Trạc, Mộc Dịch Trạc lại không thèm để ý, tiếp tục nói:
- Huynh có thể yên tâm, tuyệt đối không có ai phát hiện.
- Nhưng. . . nhưng đó là Ma tu, là địch nhân không đội chung trời với chúng ta kia mà. . .
Bạch Thắng Kiếp có hơi hoảng hốt, y đuổi bắt Ma tu cả đời, đột nhiên nghe nói Mộc Dịch Trạc cứu một kẻ địch, cũng không biết hẳn nên xử lý như thế nào.
Mộc Dịch Trạc cười lạnh một tiếng:
- Kẻ địch ư, kẻ địch lớn nhất của hai ta chính là Vũ La.
Bạch Thắng Kiếp vẫn khó lòng chấp nhận, vịn bàn ngồi xuống, cúi đầu không nói nửa lời, vô cùng rối loạn.
Mộc Dịch Trạc vội vàng nói tiếp:
- Tên Ma tu kia bị Cốc Thương gây thương tích, Cốc Thương cho rằng y đã chết, lại không ngờ rằng y có Ma công kỳ dị trong người, có thể sống lại. Người này có địa vị không thấp trong phe Ma đạo, theo như lời y nói, sắp tới còn không ít Ma tu sẽ đánh tới đây. Lúc trước là vì có Cốc Thương tọa trấn, bọn chúng không dám vọng động. Hiện tại Cốc Thương đã rời đi, ngày mai chúng ta cũng sẽ rời đi, đến lúc đó nơi này sẽ chỉ còn lại bọn Vũ La, đó chính là cơ hội trời cho.
Bạch Thắng Kiếp ngơ ngác hỏi:
- Huynh muốn dẫn Ma tu tới đây, mượn dao giết người ư?
- Chỉ là tới lúc đó, người chết chính là bọn Vũ La. Chuyện này kín kẽ như áo trời, ai biết được là chúng ta làm chứ? Huống hồ chúng ta cũng không có trực tiếp ra tay, không thể nào tra xét ra chúng ta được, Vũ La chết đi, sẽ trừ được mối tâm phúc đại họa của chúng ta.
- Thế nhưng. . .
Bạch Thắng Kiếp vẫn còn có vẻ do dự, Mộc Dịch Trạc cười lạnh một tiếng:
- Không nhưng gì cả, ta đã phát tín hiệu, ngày mai bọn chúng sẽ phát động công kích.
- Ngươi. . .
Bạch Thắng Kiếp nổi giận trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc. Mộc Dịch Trạc cũng không hề tỏ ra yếu thế, mắt nhìn lại, Sau một lúc, Mộc Dịch Trạc mới thản nhiên nói:
- Hai ta đã sớm ở chung một xuồng, ta không chạy được, ngươi cũng không.
Bạch Thắng Kiếp thở dài, bất đắc dĩ gật gật đầu:
- Được rồi, vậy cứ theo kế hoạch của Mộc Dịch Đại nhân. . .
Mộc Dịch Trạc cười gằn một tiếng:
- Hừ, còn có tên ngốc Thác Bạt Thao Thiên kia, ở Nhược Lô Ngục chuyên môn đối nghịch cùng ta, lần này thu thập y luôn một thể. Thật ra cháu gái Diệp Niệm Am, còn có vị Công chúa kia, cả hai mười phần tươi mọng, sau khi chuyện thành, hai ta mỗi người một ả, đã lâu không có hưởng qua thiếu nữ tươi xinh như vậy, hắc hắc. . .
Dâm quang rực lên trong mắt Mộc Dịch Trạc, Bạch Thắng Kiếp lại tưởng tượng một chút, Diệp Thanh Quả ngây thơ nhưng tràn đầy sức sống. Chu Thanh Băng cao quý mà thanh lịch, bất cứ ai nằm dưới thân mình, đều khiến cho y cảm thấy dục hỏa tán loạn trong lòng. Như vậy xem ra, chuyện này cũng không phải khó có thể chấp nhận như vậy.
Bạch Thắng Kiếp híp mắt gật gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, ba người Đồng trưởng lão dẫn theo Thủy Vi Hoa gặp Vũ La nói lời từ biệt. Bọn lão còn chưa rời đi, ngoài cửa đã có một đống người đợi sẵn.
Vốn Đồng trưởng lão đang định nói vài câu với Vũ La, nhưng tiếng ồn ào bên ngoài đã vang lên nhao nhao, Đồng trưởng lão nở một nụ cười khổ, cũng may những điều cần thiết đã nói hết đêm qua, lập tức ôm quyền khách sáo nói:
- Chúng ta cũng đừng nên cản đường người ta, Vũ tiểu ca, hậu hội hữu kỳ.
Lạc trưởng lão cũng cười gật đầu, vì chuyện mỏ Ô Thiết, quan hệ giữa lão và Vũ La càng tiến thêm một bước, giọng lão lộ vẻ thân thiết:
- Vũ ca nhi, sau này có chuyện gì cứ việc tìm tới ba người chúng ta, Ba lão già chúng ta liên thủ, tuy rằng không dám nói đi ngang thiên hạ, chỉ cần là chuyện của Cửu Đại Thiên Môn, lời chúng ta vẫn có người nghe.
Vũ La mỉm cười gật đầu, chắp tay đưa tiễn.
Bốn người này vừa đi khuất, bên ngoài lập tức có một đống người tiến vào, ai nấy miệng gọi Vũ huynh, đưa ra danh thiếp của mình, xưng huynh gọi đệ giao tình một phen, sợ rằng Vũ La sẽ quên mình.
Những người này lưu lại danh thiếp, đều muốn báo đáp ân cứu mạng Vũ La, chỉ là ngọc túy, linh đan trên người bọn họ đã tiêu hao không còn. Bọn họ không giống như ba vị trưởng lão, của cải tràn trề, tiện tay là có thể lấy bảo vật ra, nhưng tất cả đều hứa hẹn, ngày sau ắt có hậu báo.
Nói trắng ra là, tất cả mọi người đều vì thân phận phù sư của Vũ La mà đến.
Nếu không phải như vậy, chỉ cần trong lòng nhớ kỹ ân tình của Vũ La là đủ, về sau có cơ hội sẽ báo đáp, không cần chạy tới chỗ Vũ La chưởng mặt mốc ra như vậy.
Trên dưới trăm người vô cùng náo nhiệt, bất giác đã trôi qua giờ Ngọ, vốn bọn Đồng trưởng lão định là sáng sớm lên đường, nhưng hiện tại đã giữa trưa, Đồng trưởng lão bất đắc dĩ đành phải vung tay lên, bảo rằng ở lại dùng cơm trưa, sau đó mới xuất phát.
Mã Long lại bận rộn một trận.
Tên này không trúng hỏa độc, cho nên không có cơ hội kết giao cùng Vũ La, trong lòng buồn bực vô cùng.
Những kẻ bị thương mà không trúng độc còn xui xẻo hơn nữa, ai nấy nghi ngờ không biết mình có sinh ra nhầm ngày giờ hay không, vì sao lại xui xẻo như vậy.
Chuyện này khiến cho Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp hết sức buồn bực. Kế hoạch trước kia của chúng chính là biểu hiện trước mặt ba vị trưởng lão, làm tốt quan hệ với các tu sĩ này. Hiện tại hỏng bét, tất cả đều đổ dồn vào Vũ La.