Về phần là cái gì Hoàng Hầu cũng không nói ra, bất quá chỉ là giữ chút thể diện cho Lăng Hổ Quy mà thôi.
Vũ La không thèm để ý tới nữ nhân kia, tự nhiên có Hoàng Hầu xử lý hắn cũng xoay người trở về sơn động.
Uy lực của ba đạo Phù Vận Tiên Văn đã được nghiệm chứng qua trong cuộc chiến vừa rồi càng làm cho hắn hài lòng hơn Phù Hạch Tiên Binh trước đó.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu rất thông minh, chỉ là nàng chưa quen giao tiếp bên ngoài, từ nhỏ chỉ sinh sống trong một phạm vi nhỏ cố định, cơ hồ không biết Cửu Giới Tinh Hà bên ngoài hiểm ác tới mức nào.
Nàng thấy Lương Mạt Vũ bỏ đi trước, sau đó Vũ La cũng đi, cho nên cơ bản kết luận rằng trong đội ngũ này, lão Đại chính là Lương Mạt Vũ. Chuyện này hết sức bình thường, Lương Mạt Vũ quả thật là hùng mạnh nhất, nhưng không ngờ rằng lão Nhị lại là Vũ La. . . Người này chỉ có thân thể phàm nhân, trên Tiên giới có thể nói là trói gà không chặt, bằng vào cái gì có thể làm lão Nhị?
Nếu nàng biết được tình huống thực tế, e rằng phải chắc lưỡi trợn mắt.
Vũ La cùng Lương Mạt Vũ đi rồi, Lục Giới cùng bọn Hoàng Hầu tự nhiên tiến lên hỗ trợ, một người thình lình đứng chắn ngang trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói:
- Tránh ra.
Chính là Triệu Hiểu Hiểu.
Lục Giới gật gật đầu, ngoan ngoãn quay lại, Hoàng Hầu hơi không thoải mái, nhưng cũng gật đầu:
- Nàng là nữ nhân, tiện hơn nam nhân chúng ta, nàng làm đi.
Triệu Hiểu Hiểu đứng trước Lệnh Hồ Tiểu Tiểu, tiện tay bố trí một đạo Chướng Nhãn pháp. Mọi người lấy làm kỳ quái: nàng muốn làm gì?
Trong Chướng Nhãn pháp, ánh mắt Triệu Hiểu Hiểu tỏ ra dịu dàng hơn một chút. Đây là so với chính nàng, trên thực tế trong mắt Lệnh Hồ Tiểu Tiểu, nàng vẫn lạnh lùng không có chút biến hóa nào cả.
Triệu Hiểu Hiểu đã nhìn ra, chỗ mà Lệnh Hồ Tiểu Tiểu trúng Túy Tiên châm quả thật có hơi bất tiện, là trên đùi phải.
Kẻ phóng Túy Tiên châm nàng e rằng mang theo tà niệm không nhỏ.
Triệu Hiểu Hiểu rút Túy Tiên châm ra, đợi một lúc, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu đã có thể miễn cưỡng hoạt động.
- Đa tạ.
Triệu Hiểu Hiểu bố trí Chướng Nhãn pháp khiến cho Lệnh Hồ Tiểu Tiểu hết sức yên lòng.
Trên Tiên giới vốn không ai sử dụng mê dược, nhưng Nhan Thế Hổ đặc biệt luyện chế Túy Tiên châm, có thể tưởng tượng y tuyệt đối không phải là hạng tốt lành gì. Lệnh Hồ Tiểu Tiểu gặp phải người như vậy có thể nói là vô cùng xui xẻo.
Trong cả đội ngũ chỉ có Triệu Hiểu Hiểu là nữ tử, nàng đỡ Lệnh Hồ Tiểu Tiểu đi vào sơn động, an trí cho nàng cẩn thận. Nhưng chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu bảo Triệu Hiểu Hiểu phải chăm sóc an ủi người khác, nàng quyết không làm.
Lăng Hổ Quy đi lo bữa tối, lúc nào đầu óc y cũng nghĩ đến chuyện ăn uống, có lẽ là muốn mượn chuyện này lôi kéo quan hệ với Vũ La. Có lẽ y cũng chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này.
Quả thật có điểm đặc biệt, đáng tiếc về hương vị thật sự không dám khen tặng.
Vũ La nhàn rỗi vô sự, bèn tới bên cạnh Lệnh Hồ Tiểu Tiểu, hỏi:
- Vì sao nàng lại đi chung với bọn người này?
Triệu Hiểu Hiểu theo sát phía sau hắn.
Vũ La quay đầu lại nhìn nàng một cái, đã có chút bất mãn.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu tỏ ra khổ sở:
- Ta tìm ở Cô Lang Tinh rất lâu, cũng không ai chịu đưa ta tới Ngự Xạ Tinh, còn bị lừa gạt vài lần, tiền trên người cũng không còn lại bao nhiêu.
- Vất vả lắm mới tìm được bọn Nhan Thế Hổ, bọn chúng bằng lòng đưa ta đi, lại còn nói rất dễ nghe, rằng tới Ngự Xạ Tinh mới thu tiền. Ta tưởng bọn chúng là người tốt nên không hề đề phòng, không ngờ. . . không ngờ. . .
Thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ, còn thiếu chút nữa bị người làm nhục, nói tới đây nàng cảm thấy trong lòng chua xót. Từ trước tới nay Lệnh Hồ Tiểu Tiểu chưa từng trải qua chuyện như vậy, hai mắt bất giác đỏ lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Nàng vừa nói như vậy, việc này Vũ La cũng có thể đoán ra tám chín phần mười.
Nàng là phận gái lẻ loi một mình, mang theo cả đống tiên ngọc lang thang khắp một địa phương như Cô Lang Tinh thuê người. . . Không lừa nàng thì lừa ai đây, không cướp nàng thì cướp ai đây. . .
Vũ La có thể nhìn ra được nàng là nữ nhân, tự nhiên người khác cũng nhìn ra được.
Vũ La khoát tay:
- Bỏ đi, trước tiên nàng hãy ở đây vài ngày, chờ lúc chúng ta trở về, thuận tiện sẽ đưa nàng trở về một thể.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu có chút cảm kích, nhưng yêu cầu của nàng không chỉ có bấy nhiêu:
- Tiên sinh, có thể. . .
- Không thể!
Vũ La không chờ nàng nói xong, đã không chút do dự cự tuyệt.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu đến Ngự Xạ Tinh chắc chắn là có chuyện, nhưng Vũ La tuyệt đối không muốn nhúng tay. Bao nhiêu người như vậy không muốn nhận nàng thuê, khẳng định là có nguyên nhân. Vũ La không muốn ra tay cứu người, ngược lại vác lên người một gánh nặng. Huống cho cứu người khác cũng chưa chắc người ta sẽ không lấy oán trả ơn, hắn chưa tin tưởng lai lịch nữ nhân thần bí này nhanh như vậy.
Vũ La nói xong, không để ý tới Lệnh Hồ Tiểu Tiểu còn đang kinh ngạc, chắp tay sau lưng rời đi.
- Nàng đi theo ta.
Lời này là hắn nói với Triệu Hiểu Hiểu.
Tên hai nữ nhân này phát âm hơi giống.
Triệu Hiểu Hiểu không nói nửa lời theo hắn đi ra ngoài, Vũ La ra khỏi sơn động, đi thẳng vào sâu trong rừng rậm. Hắn càng đi càng nhanh, không có vẻ gì là sắp dừng lại, Triệu Hiểu Hiểu bỗng nhiên có vẻ khẩn trương.
Đi ra xa khỏi sơn động mấy trăm trượng, Vũ La đột nhiên dừng lại, thình lình xoay người đối diện Triệu Hiểu Hiểu, sắc mặt hắn lộ vẻ khinh thường, khiến cho Triệu Hiểu Hiểu tưởng chừng như ngạt thở.
Vũ La lạnh lùng hỏi:
- Nàng có biết ta tìm nàng làm gì không?
Triệu Hiểu Hiểu cắn môi, sắc mặt càng tái nhợt hơn trước nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, dường như đã đoán trước sẽ có ngày này.
Nàng cố gắng lắm mới có thể gật gật đầu, sau đó không nói một lời giơ tay tháo đai lưng của mình.
Vũ La không ngăn cản, khoanh tay nói:
- Ta đi xa như vậy chính là chừa chút mặt mũi cho nàng. Không phải tất cả nam nhân đều có hứng thú với bất cứ nữ nhân nào, tối thiểu ta cũng không có hứng thú với nàng. Nàng cũng không cần chỗ nào cũng đề phòng ta như lúc nãy ở chỗ Lệnh Hồ Tiểu Tiểu.
Triệu Hiểu Hiểu lập tức ngây ngẩn cả người:
- Ngài. . .
Vũ La không nói gì nữa, chắp tay sau lưng đi trở về. Triệu Hiểu Hiểu còn đang sững sờ, chợt Vũ La quát to một tiếng:
- Đừng quên nàng đang làm gì, còn không mau theo ta!
Từ trước tới nay Triệu Hiểu Hiểu chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, nàng hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất chui xuống. Lúc này nghe Vũ La gọi mới giật mình tỉnh lại, vội vàng mặc y phục vào ngoan ngoãn chạy theo sau Vũ La, thực hiện đầy đủ nhiệm vụ cận vệ của mình.
Vũ La đoán không sai, trước nay Triệu Hiểu Hiểu vẫn lạnh như băng quả thật lo rằng sẽ có một ngày nào đó Vũ La nổi thú tính. Cận vệ phái nữ đa số kiêm cả công năng giải quyết tình dục cho chủ nhân, Triệu Hiểu Hiểu thừa biết chuyện này.
Nhưng thế giới trước đây của nàng coi trinh tiết nữ nhân còn quan trọng hơn tính mạng. Lúc ở huấn luyện doanh, mấy lần nàng đã phải liều mạng mới bảo vệ được sự trong sạch của mình. Vì cho rằng Vũ La có thể nổi lên thú tính bất cứ lúc nào, cho nên làm gì nàng cũng vô cùng cẩn thận. Cho dù chủ nhân ban thưởng Phù Hạch Tiên Binh cùng Phù Vận Tiên Văn, cũng khó mà lay chuyển nội tâm cứng rắn như sắt thép của nàng.
Hai người đi xuyên qua rừng rậm trở về, rất nhanh biến mất không thấy. Sau khi hai người đi không lâu, Dạ Huy thình lình xuất hiện trên tàng cây như quỷ mị. Vốn y lo lắng cho an toàn của Vũ La cho nên đi theo tới đây không ngờ rằng thấy được một cảnh tượng nực cười như vậy.
Nhớ lại vẻ xấu hổ trên mặt Triệu Hiểu Hiểu vừa rồi, trên gương mặt đen sì của Dạ Huy bất ngờ nở một nụ cười không hiền hậu chút nào.
Chuyện này Vũ La có hơi tức giận, nhưng vẫn có thể nói một cách đàng hoàng cùng Triệu Hiểu Hiểu.
Bất quá hắn cũng ác như Dạ Huy, cố ý trêu cợt Triệu Hiểu Hiểu, xem như phát tiết một chút cho hả giận, nhưng sau khi về tới sơn động, Vũ La lập tức lộ vẻ khổ sở.