Quý Đông Dương cúi đầu nhìn cánh tay vòng qua eo mình, anh gỡ tay cô ra, “Bây giờ là mấy giờ?”
Dứt lời, anh đi vào phòng ngủ, nằm lên giường, đeo bịt mắt ngủ tiếp, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Chu Nghi Ninh nhìn đồng hồ, gần hai giờ sáng.
Biết sao được, nhà cô và căn hộ này của Quý Đông Dương cách nhau rất xa, phải đi lâu lắm đó.
Cô sờ hai cái hộp trong túi áo, nhoẻn miệng cười. Cô cởi áo len, cũng cởi luôn chiếc quần jean ra, để chân trần đi vào phòng ngủ. Chiếc đèn bàn chiếu lên mái tóc đen cùng gương mặt anh, đôi mắt bị giấu dưới miếng bịt mắt, sống mũi cao thẳng, môi hơi nhướn lên, chiếc cằm gợi cảm, trông rất giống người tránh xa nữ sắc.
Cô vén chăn lên, cơ thể mềm mại ghé vào lòng anh, ngay sau đó dang chân qua hông anh, nhét hai cái hộp xuống dưới gối, cô cúi người hôn lên môi anh, sau đó thổi hơi vào tai anh: “Nếu khó chịu thì xả ra trên người em nè.”
Quý Đông Dương đeo bịt mắt để mặc cho cô hôn, khi tay anh chạm vào cặp đùi trần mịn màng của cô, người anh khẽ cứng lại.
Chu Nghi Ninh hôn dọc xuống dưới, đến yết hầu thì dừng lại rồi ngậm nó vào, ngay lập tức yết hầu trong miệng cô bỗng cử động. Cô thấy thú vị nên ngậm mạnh hơn làm yết hầu lại cử động mạnh hơn.
Bàn tay để trên giường của anh dần lướt dọc theo cơ thể cô, từ đùi đến mông rồi siết chặt eo cô, hai cánh tay như hai sợi dây thừng trói cô lại. Chu Nghi Ninh hôn lên môi anh, trượt lưỡi vào.
Bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, sau đó cô được đặt nằm trên giường, hai người đã đổi chỗ cho nhau.
Quý Đông Dương hôn cô mãnh liệt, Chu Nghi Ninh cũng nồng nhiệt đáp lại anh, hai người đều muốn giành quyền chủ động, không ai chịu nhường ai, cô giơ tay định tháo miếng bịt mắt của anh xuống, nhưng tay vừa đụng vào đã bị anh giữ lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau đặt trên gối. Chu Nghi Ninh muốn rút tay ra nhưng bị anh đè lại, thế nên cô đành thuận theo anh.
Tuy Quý Đông Dương lạnh lùng nhưng anh là đàn ông, có lẽ do bản năng nên ở phương diện này, đàn ông luôn chiếm ưu thế trước phụ nữ.
Nếu phụ nữ là người châm lửa thì đàn ông sẽ là người điều khiển ngọn lửa.
Quý Đông Dương vuốt ve eo cô rất lâu mới dần đưa tay đi lên ngực cô, tay anh vòng ra sau lưng cởi móc áo, rồi nhanh chóng ôm lấy ngực cô. Chu Nghi Ninh nhìn người đàn ông đeo bịt mắt nằm trên người mình, trong mắt, trong lòng cô bùng lên ngọn lửa dữ dội, cô giơ tay cởi quần áo của anh ra.
Hai người gần như trần truồng, hai cơ thể nóng hổi dính sát vào nhau.
Quý Đông Dương vuốt cái bụng phẳng lỳ của cô, tay lướt xuống, nhanh chóng cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người cô, đâm ngón tay vào, lúc nông lúc sâu.
Chu Nghi Ninh thở dốc, cơ thể run rẩy, hai chân khép chặt rồi lại mở ra, nhanh chóng làm ướt tay anh. Cô ôm cổ anh, ghé sát vào tai anh thầm thì: “Không nhìn em hả?”
Quý Đông Dương nhớ tới chiều nay, bên dưới chân núi phủ đầy tuyết, làn da cô trắng như những bông tuyết lạnh lẽo ngoài trời nhưng cơ thể lại nóng hổi. Nghĩ tới điều đó, nơi nào đó trên cơ thể anh lập tức có phản ứng, nơi ấy chống lên đùi cô, nóng bỏng. Cô luồn tay vào tóc anh, hai chân quặp lấy hông anh.
Cơ thể cứng đờ, anh dừng lại.
Chu Nghi Ninh chớp lấy thời cơ giật miếng bịt mắt xuống, đôi mắt long lanh làm say lòng người của cô chăm chú nhìn anh.
Mắt anh đen láy, sâu thẳm, tựa như bầu trời đêm lúc nào cũng có thể bắn ra pháo hoa.
Cô hơi nâng người hôn lên môi anh.
Quý Đông Dương rũ mắt, hôn lại cô, cô vuốt ve lưng anh, thỉnh thoảng đụng vào mấy vết sẹo, cô đoán chắc là bị thương lúc quay phim. Cô lướt tay ra phía trước, đặt tay lên nơi đó, khẽ nắm nhẹ, đáp lại cô là tiếng rên trầm thấp của anh.
Quý Đông Dương chống thẳng người lên, Chu Nghi Ninh cảm thấy trống rỗng, cô sợ anh bỏ đi liền vội vàng giữ anh lại.
Cô lấy hai cái hộp ở dưới gối ra, ôm eo anh, cười đắc ý: “Em mua rồi.”
Quý Đông Dương chăm chú nhìn cô, nhìn cô mở hộp, nhìn cô lấy một cái ra, nhìn cô dùng tay xé bọc. Hai tay cô kéo mạnh bọc ra, nhưng vì tay đổ mồ hôi nên xé hoài mà không được, càng lúc càng sốt ruột, càng sốt ruột thì càng run tay, càng run tay lại càng không xé được.
Vẻ mặt Quý Đông Dương thoáng thay đổi, đôi mắt như càng đen hơn, anh giật lấy cái bao cao su từ tay cô, cắn một góc, mở ra đeo vào.
Cô vội vàng áp sát vào anh, anh ôm vai cô từ từ nằm xuống giường, tách chân cô ra, giữ lấy chân cô, cố gắng trấn an cô, giọng nói khản đặc: “Đừng gấp, sẽ đau đấy.”
Chu Nghi Ninh rất gấp, cô không đợi được.
Quý Đông Dương vừa hôn cô vừa đưa tay thăm dò, đến khi thấy đã được rồi thì đâm mạnh vào.
Cô mở to mắt, ngửa đầu, há miệng thở dốc, rất lâu sau mới nói được một chữ: “Anh...”
Đau chết mất.
Khi đau, cô rất yên tĩnh.
Quý Đông Dương vén mấy sợi tóc ra khỏi trán cô, cô vừa nhúc nhích, nơi bên trong cô như bị xoắn lại, anh rên lên một tiếng, trán chảy đầy mồ hôi, qua một lát mới từ từ cử động.
Hai người ướt đẫm mồ hôi, cô rên rỉ, anh thở gấp, một tay anh siết chặt eo cô, một tay đặt trên đỉnh đầu cô.
Chu Nghi Ninh có cảm giác như eo mình sắp gãy tới nơi rồi.
Cô run rẩy, ngón chân duỗi thẳng, mở to mắt nhìn người đàn ông bên trên mình. Mồ hôi từ trán lăn xuống gò má anh, sau đó rơi xuống ngực cô, nóng hổi.
Ánh đèn mờ mờ càng làm không khí thêm mờ ám.
Lúc này Quý Đông Dương không còn lạnh lùng như thường ngày nữa, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt như có lửa nhìn cô đăm đăm.
Khoái cảm ngày một chồng chất, Chu Nghi Ninh nhìn anh, cơ thể chợt cong lên, cả người run rẩy, đầu óc trống rỗng, móng tay đâm sâu vào da anh.
Trước mắt là một khoảng trắng. Đây là cảm giác gì? Cả đời cô sẽ không bao giờ quên.
Mắt của cô rất đẹp, trong khoảnh khắc đó, mắt cô như muốn nhấn chìm anh.
Quý Đông Dương lấy miếng bịt mắt trên gối, giữ đầu cô lại rồi đeo bịt mắt lên cho cô.
...
Từ nửa đêm cho đến lúc trời hửng sáng.
Khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, Chu Nghi Ninh rã rời dựa vào ngực anh, đeo bịt mắt ngủ thiếp đi.
Quý Đông Dương nhìn cô, rất lâu sau, anh tháo miếng bịt mắt ra cầm trong tay, bế cả người lẫn chăn ra sofa rồi quay vào phòng dọn giường. Mười phút sau, anh lại bế cô vào.
Bỗng nhiên, cô mở mắt ra.
Quý Đông Dương đặt cô lên giường, Chu Nghi Ninh đỡ thắt lưng kêu lên một tiếng, quay đầu trừng anh.
Quý Đông Dương vén chăn lên, ôm cô vào lòng, xoa nhẹ eo cô, “Đừng làm loạn nữa, ngủ đi.”
Chu Nghi Ninh rất buồn ngủ, cô cười, vùi vào lòng anh, đáp vâng. Nhắm mắt lại, cô nhanh chóng ngủ say.
Hai người ngủ đến một giờ chiều thì chuông cửa reo, Quý Đông Dương tỉnh dậy trước, Chu Nghi Ninh đá anh một cái rồi đẩy anh ra, giật mạnh chăn trùm lên đầu, quay lưng về phía anh.
Xem ra không phải chỉ mình anh nổi điên khi bị đánh thức.
Quý Đông Dương bị đánh thức nhưng kỳ lạ là anh không hề thấy tức giận, anh nhoẻn miệng cười, sảng khoái đi mở cửa.
Bên ngoài, Dương Huân và A Minh nhấn đến hồi chuông thứ hai, cửa mới mở ra.
A Minh cười, giơ cái túi trong tay: “Đông ca, em đem thức ăn cho anh nè, có cả phần của cô Chu nữa, tối nay mang về thành phố H cho cô ấy ăn, bù lại cho hôm bữa cô ấy không ăn được.”
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, tối nay phải quay lại thành phố H, ngày mai bắt đầu quay phim.
Dương Huân cúi đầu lơ đãng nhìn xung quanh, lúc thấy đôi bốt trên tủ giày thì sửng sốt nhìn về phía Quý Đông Dương.
Quý Đông Dương đã xoay người lại, nói với A Minh: “Để đồ lên bàn đi.”
Lúc A Minh đổi dép lê, anh ta cũng sửng sốt một chút, nhìn Dương Huân: “Anh Dương, chúng ta có cần đi về không?”
Dương Huân gõ đầu anh ta, “Về cái đầu cậu! Lát nữa sắp xếp hành lý, buổi tối còn ra sân bay nữa.”
A Minh vò đầu, nhìn về phía phòng ngủ đang khép chặt cửa, lòng rối bời.
Lần này là thật rồi, trong phòng Đông ca thực sự có phụ nữ.
Quý Đông Dương đi vào phòng bếp, quay ra nhìn hai người ngoài phòng khách: “Hai người ăn chưa?”
A Minh gật đầu: “Dạ ăn rồi.”
Quý Đông Dương nấu nồi cơm, lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra.
A Minh vội để đồ lên bàn rồi chạy vào bếp, “Đông ca, để em.”
Quý Đông Dương ừ, đi ra khỏi phòng bếp, Dương Huân hất cằm: “Tiểu ma nữ ở đây hả?”
Anh gật đầu, “Ừ.”
Dương Huân nhìn Quý Đông Dương, còn anh đi ra ban công, nhìn một khoảng trắng xóa bên ngoài cửa sổ, anh nhớ tới cảnh tượng dưới chân núi rồi lại nghĩ đến người đàn bà đang nằm trong phòng ngủ nhà anh. Đúng vậy, đàn bà, anh đã biến cô thành đàn bà, người đàn bà của anh.
Lòng chợt cảm thấy ấm áp, một cảm giác rất khó diễn tả. Nhưng có thể khẳng định một điều, anh toi đời rồi.
Dương Huân đi ra ban công châm điếu thuốc, Quý Đông Dương nhìn anh ta, nói: “Cho tớ một điếu.”
Dương Huân bất ngờ, Quý Đông Dương rất hiếm khi hút thuốc chứ đừng nói gì đến chuyện xin thuốc. Dương Huân đưa thuốc cho Quý Đông Dương, Quý Đông Dương nhận lấy cái bật lửa, châm thuốc rồi tựa vào lan can, khẽ nhả ra một hơi khói, mắt nheo lại, trông có phần mỏi mệt.
Ánh mắt Dương Huân rơi trên cổ anh, nói nhỏ: “Ma nữ đúng là ma nữa, lần sau chú ý một chút, đừng để người ta chụp được, lúc trước Vạn Vi còn muốn nhờ cậu để lăng xê Chu Nghi Ninh, thế nhưng khi hai người thành đôi thật thì cô ấy cũng biết lúc này không phải thời điểm thích hợp.”
Quý Đông Dương không che cổ lại, tối qua lúc soi gương thì anh đã thấy rồi, một khi Chu Nghi Ninh đã hưng phấn, anh không cản nổi. Nhưng cho dù cô có thế nào thì vẫn còn có anh giữ lại chút lý trí ít ỏi, sẽ không để lại dấu vết ở những nơi có thể nhìn thấy.
Anh gảy tàn thuốc, cúi đầu, “Vạn Vi biết rồi hả?”
Dương Huân cười, một nụ cười có phần bất lực: “Biết rồi, tớ và cô ấy đều thấy bây giờ không nên công khai, hai người phải cẩn thận một chút, giấu được bao lâu hay bấy lâu, điều đó tốt với cả cậu và Chu Nghi Ninh. Đây là lần đầu tiên tớ và Vạn Vi cùng chung ý kiến.”
Showbiz là vậy, nếu không có gì thì khi lăng xê hoặc tạo tin đồn, fans sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng khi thực sự yêu nhau, nếu không công khai mà bí mật hẹn hò, thì khi bị lộ ra sẽ tạo thành cú nổ. Mặc kệ Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh lăng xê hay thực sự yêu nhau, ai cũng thừa biết cú nổ đó to đến nhường nào.
Với tính cách của Quý Đông Dương, chắc chắn anh không muốn công khai.
Anh phân biệt rất rạch ròi giữa công việc và cuộc sống cá nhân, ngoài đóng phim ra, anh không muốn phơi bày bất cứ chuyện riêng tư nào của mình, nhưng tất nhiên đó là điều không thể. Hơn nữa với địa vị của anh, càng có nhiều cặp mắt nhìn ngó, chỉ cần một vết tích nhỏ thôi cũng sẽ bị phóng đại ra gấp trăm lần, người ta chỉ mong không thể moi móc hết đời tư của anh. Đây là việc mà nghệ sĩ không thể ngăn cản.
Quý Đông Dương hiểu rất rõ điều đó, dựa theo tình hình bây giờ, quả thật không phải thời điểm thích hợp để công khai chuyện hai người, “Tớ biết biết rồi, tớ sẽ cẩn thận.”
Dương Huân gật đầu, anh ta nhìn Quý Đông Dương, hỏi: “Nghiêm túc không?”
Quý Đông Dương cười, dập tắt điếu thuốc: “Tớ làm gì cũng rất nghiêm túc.”
Dương Huân không phản bác được nên đành chuyển đề tài, trò chuyện với Quý Đông Dương thêm một lát rồi đi về.
Chu Nghi Ninh tỉnh dậy vì đói.
Cô xoa bụng ngồi dậy, cơ thể bủn rủn làm cô chau mày, nơi đau nhất là eo và giữa hai chân, Quý Đông Dương thực sự rất thích eo cô. Đúng lúc đó, Quý Đông Dương ra khỏi phòng tắm, nhìn cô: “Dậy rồi hả?”
Cô gật đầu.
“Dậy rồi thì ra ăn cơm.”
Lúc định mở cửa thì anh quay đầu lại, “Mặc quần áo tử tế vào, có A Minh nữa đó.”
Chu Nghi Ninh nheo mắt, chỉ cười chứ không đáp lời.
Quý Đông Dương đi ra ngoài, đóng cửa lại.
A Minh bày thức ăn ra bàn, Quý Đông Dương uống xong ly cà phê thì Chu Nghi Ninh mặc đồ thể thao của anh đi ra. Cô xắn hai tay áo và ống quần để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn, đôi bàn chân trắng xinh đi nhẹ nhàng trên sàn.
Quý Đông Dương nhìn cô, “Mang dép vào.”
Chu Nghi Ninh nhướn mày, mang dép lê vào, đi theo mùi thơm tới bàn ăn, cô đói muốn xỉu. Cô cười với A Minh: “Là thức ăn do mẹ anh nấu hả?”
A Minh thấy mình cứ như bóng đèn sáng trưng nên khi Chu Nghi Ninh chủ động bắt chuyện, anh ta mừng húm vì cũng đỡ ngại: “Ừ, lúc trước cô không ăn được nhỉ? Tối nay về lại thành phố H rồi nên mẹ tôi nấu ít thức ăn, bảo tôi mang cho Đông ca và cô.”
Chu Nghi Ninh: “Thơm quá.”
Cô bốc một miếng cá chiên xù bỏ vào miệng, ngon y như hôm bữa.
A Minh nhìn ngó xung quanh: “Hai người ăn đi, tôi đi xếp hành lý cho Đông ca.”
Anh ta vừa đi mấy bước thì bị Quý Đông Dương gọi lại: “Đợi đã, lát nữa tôi sẽ tự xếp.”
A Minh sửng sốt một chút rồi cũng hiểu ra, bây giờ Đông ca không còn là đàn ông độc thân nữa, tối qua trong nhà có phụ nữ qua đêm, tất nhiên phòng ngủ không phải chỉ còn của riêng mình anh nữa. A Minh cũng là đàn ông nên biết rõ điều đó. Anh ta thấy hơi mất mát, sau này khi tới nhà Đông ca phải chú ý đủ bề, “Vậy em qua kia ngồi.”
Chuyến bay khởi hành lúc sáu giờ chiều, biết thế này thì anh ta không đến đây sớm làm gì.
Chu Nghi Ninh đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Trương Nhiên, cô ấy hỏi có cần qua đây giúp cô sắp xếp hành lý không.
Chu Nghi Ninh: “Không cần đâu, em tự thu xếp được.”
Trương Nhiên: “Vậy tới giờ chị sang đón em.”
Chu Nghi Ninh đáp lời rồi cúp máy.
Quý Đông Dương ngẩng đầu nhìn cô, “Lát nữa để A Minh đưa em về.”