Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 820: Chương 820: “Âm hồn không tan”




Diệp Thành thầm thở dài, sóng vai đi cùng Nam Minh Ngọc Thu, Tiên Luân Nhãn đảo trái liếc phải không bỏ qua cho bất kỳ khu vực nguy hiểm nào.

Hơn nữa càng vào sâu, vẻ mặt hắn càng trở nên nghiêm nghị.

Nam Minh Ngọc Thu ở bên cạnh cầm thanh kiếm Uyên Hồng, dường như cô ta cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trong không khí, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

“Ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?”, đang đi, Diệp Thành loáng thoáng nghe thấy giọng nói yếu ớt, như có như không vang lên.

“Cô có nghe thấy âm thanh lạ không?”, Diệp Thành ngạc nhiên, bất giác hỏi Nam Minh Ngọc Thu bên cạnh.

“Âm thanh lạ?”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ lắc đầu.

“Mình nghe nhầm sao?”, Diệp Thành lắc đầu, tiếp tục dùng Tiên Luân Nhãn quét từng khu vực.

“Cẩn thận!”

Nam Minh Ngọc Thu chợt hô lên, sau đó vung kiếm ra.

Phụt!

Ngay lập tức, một thứ hư ảo lao về phía này bị cô chém làm đôi chỉ bằng một nhát kiếm.

“Đó là cái gì?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm thứ hư ảo đó, nó giống như linh hồn thể, nhưng lại không phải linh hồn thể của con người mà giống yêu quái hơn, bởi vì nó có sáu tay, ba đầu, trên mặt lại không có mắt.

“Tà linh”.

“Tà linh lại là gì nữa?”

“Tà linh là tà niệm của con người khi còn sống hoá thành”, Nam Minh Ngọc Thu giải thích: “Chúng có một phần ký ức của chủ nhân, hấp thụ oán niệm, ác niệm rồi hình thành, nơi nào ác oán càng nhiều thì chúng càng mạnh, cũng không có hình dạng cố định, hơn nữa…”

Nói đến đây, Nam Minh Ngọc Thu bắt đầu kéo Diệp Thành lùi lại: “Hơn nữa, chúng rất khó giết”.

“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành rất hợp tác mà lùi lại, bởi vì hắn nhìn thấy quái vật hư ảo bị Nam Minh Ngọc Thu chém làm đôi đã hợp lại, hơn nữa hình dạng cũng thay đổi, trở thành một con quái vật nhìn như rắn chín đầu.

Grừ!

Khi cả hai lùi lại thì tà linh rắn chín đầu đã gào lên âm thanh quái dị, sau đó nhào tới.

Thấy vậy, Nam Minh Ngọc Thu lại vung kiếm lên, chém đứt nó lần thứ hai.

Nhưng chẳng mấy chốc tà linh đã lành lặn trở lại, hình dạng cũng thay đổi, biến thành quái vật có thân không có đầu, lại nhào tới lần nữa.

“Âm hồn không tan”, Nam Minh Ngọc Thu há miệng nhả ra một viên linh châu, nghiền nát quái vật tà linh thành tro bụi.

Chỉ là tà linh lại lần nữa hội tụ, nó trở thành hình dạng gì thì Diệp Thành cũng không biết phải miêu tả thế nào, chỉ biết nó đã hoá thành một đống gì đó, hơn nữa còn ngọ nguậy, trông khá buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.