Nhìn bóng dáng Lăng Tiêu chạy đi, Tiêu Tương ở phía sau bất giác nở nụ cười hiền từ, có điều khi cơn gió thổi bay mái tóc để lộ chữ “thù” trên đầu, mặt cô lại mang vẻ tự giễu.
Phía này, Diệp Thành toàn thân khí huyết sục sôi giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, sát khí lạnh băng của hắn không thể nào kiềm chế lại nổi.
Hắn không thể ngờ mình đã bị đuổi tới phân điện thứ chín rồi mà Doãn Chí Bình còn không buông tha cho mình, dám bắt Tịch Nhan để ép hắn xuất hiện.
Giết! Giết! Giết!
Trong thần hải của Diệp Thành là những tiếng gào thét khiến đôi mắt hắn đỏ lừ.
Nước Yên là một đất nước người phàm trong phạm vi của thế lực Hằng Nhạc, diện tích biên cương rộng hơn gấp đôi nước Triệu, vì Hoàng Đế nước Yên nam chinh bắc chiến nên để lại rất nhiều chiến trường cổ còn vùng đất Tề Lỗ là một trong số đó.
Lúc này, ở vùng đất Tề Lỗ cát bụi mịt mờ, tiếng gió rít vù vù giống như oan hồn oán thán, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy được những bộ xương khô chồi lên khỏi lớp cát vàng.
Ở phía xa, trên phong tướng đài cũ nát, Tịch Nhan nhoà nước mắt bị trói trên trụ đá.
“Không vội, sư phụ của ngươi sẽ tới đón ngươi”, bên trụ đá là một cái ghế vua, Doãn Chí Bình nhàn nhã ngồi đó, hắn vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên tay vừa cười giễu cợt.
Hu hu…!
Tịch Nhan định nói gì đó nhưng bị chiếc khăn chặn ngang miệng, nước mắt dàn dụa lã chã rơi.
Rầm!
Ngay sau đó, bầu hư không như nổ tung cuốn theo mây khói mịt mờ, trời đất biến sắc.
“Doãn Chí Bình, ngươi đáng chết”, tiếng động rầm trời vang lên, Diệp Thành đứng trên đám mây tiên hoả vơi sát khí đằng đằng.
“Bỏ bàn tay ngươi ra”, Diệp Thành gằn lên phẫn nộ.
“Ngươi xin ta đi”, Doãn Chí Bình nói rồi không quên ghé sát khuôn mặt Tịch Nhan sau đó hít hà và nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng bóc: “Mùi hương của gái còn trinh, thật thơm”.
“Ta xin ngươi, thả cô bé ra”, thấy vậy, Diệp Thành ở bên dưới cuối cùng cũng bỏ đi sự cao ngạo của mình, hắn chỉ hi vọng Doãn Chí Bình thả Tịch Nhan đi, như vậy thì việc tiếp theo dễ dàng xử lý hơn rất nhiều.