Sau khi hắn đi mười giây, những người vây xem xung quanh mới phản ứng lại, chỉ là lúc này Diệp Thành đã chạy được vài chục nghìn trượng.
Giết! Giết! Giết!
Ngay sau đó, mấy tiếng hét giết vang vọng khắp đất trời, phía Chung Quy cùng lao về một hướng. Diễn kịch mà, đương nhiên phải diễn cho tròn vai! Công Tôn Trí, Doãn Chí Bình và Thành Côn đều đã hạ lệnh, nếu không đuổi theo thì cũng không hợp lý.
Nhưng khi thấy chín người hô vang như thế, khoé miệng những người vây xem không khỏi giật giật.
Nếu tới đây để giết bọn họ thì sao không xông lên sớm hơn?
Người đã chạy tận đâu rồi các ngươi mới có phản ứng?
Đương nhiên chẳng ai quan tâm những điều này.
Giờ phút này, khán giả vây xem đã từ từ giải tán, ai cũng tặc lưỡi cảm thán, ai cũng thở dài ngạc nhiên.
Hôm nay sát thần Phong Vân – Tần Vũ lại nổi giận, xác chết phương Bắc Đại Sở rải rác khắp nơi, đệ tử bảng Phong Vân đã chết hơn phân nửa, bây giờ hắn tới Nam Sở cũng là sự tồn tại đáng gờm, hôm nay hắn lại tiêu diệt Lã Hậu – kẻ đứng thứ tư trên bảng Phong Vân.
“Chạy rồi?”, trong đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn nghe thấy tin này, vẻ mặt cũng lập tức trở nên u ám đến cực điểm: “Cổ Nguyên đâu?”
“Đuổi… Đuổi theo rồi ạ”, trưởng lão phía dưới nơm nớp lo sợ đáp: “Không chỉ Cổ Nguyên các lão mà tám điện chủ khác của Hằng Nhạc cũng đều đuổi theo rồi ạ”.
“Tám điện chủ của Hằng Nhạc Tông đều đi hết?”, Thành Côn nheo mắt.
Lúc này, bầu không khí trong đại điện của Hằng Nhạc Tông cũng vô cùng ngột ngạt, Doãn Chí Bình nghe được tin này không tức giận, ngược lại còn cười bỡn cợt, người hiểu hắn ta đều biết, hắn ta càng cười như vậy nghĩa là càng phẫn nộ.
“Chín điện chủ mà cũng không bắt được hai tên cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, ta nên nói gì đây?”, Doãn Chí Bình ung dung xoay nhẫn trên ngón tay cái, hàm răng trắng bóc loé lên ánh sáng u ám đáng sợ, mọi người trong điện đều bất giác rùng mình.
“Sao cơ?”, nghe thấy tin này, Công Tôn Trí trong đại điện của Thanh Vân Tông đột ngột đứng dậy, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
Đó là kí chủ của Thanh Vân Tông bọn họ, trong cơ thể Lã Hậu phong ấn linh hồn của Thái Hư Cổ Long, nếu Lã Hậu chết thì linh hồn của Thái Hư Cổ Long cũng không sống nổi, như vậy so với Hằng Nhạc và Chính Dương thì Thanh Vân Tông bọn họ đã mất đi một cao thủ mạnh.
“Khốn kiếp”, hai giây sau, tiếng rống giận vang vọng khắp đại điện, chấn động cả đất trời: “Tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
Tại phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.
Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan và Hổ Oa đang phấn khởi chờ ngoài Địa Cung. . Truyện Hot
Sau trận đại chiến, họ được Chung Quy đưa về phân điện thứ chín, khi nghe nói Tần Vũ là Diệp Thành, đến giờ họ vẫn chưa hết bàng hoàng.
Sau khi Diệp Thành đưa Lã Hậu đã ngất xỉu về liền vào Địa Cung ngay, hơn nữa còn dùng đại thần thông phong ấn cả Địa Cung.