Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1040: Chương 1040




“Thánh chủ của Viêm Hoàng dễ giết vậy chắc?”, Diệp Thành hừ lạnh, dùng mâu làm gậy quét ngang một vòng, người mặc đồ đen đánh lén bị một mâu của hắn đánh bay ra ngoài, cả người lộn nhào hơn chục lần trong hư không mới dừng lại.

Người áo đen biến sắc, chuẩn bị trốn vào không gian hư không.

Chỉ là gã không có cơ hội đó, vì nhất kiếm tuyệt sát của Diệp Thành đã tới, một kiếm chém đứt yết hầu, ra tay nhanh gọn chuẩn xác.

Sau khi tiêu diệt người này, Diệp Thành lập tức chạy về phía Hồng Trần Tuyết và Chung Giang.

Nhưng vừa đi được hai bước thì có một thanh niên mặc đồ đen, đeo mặt nạ đầu quỷ chặn đường hắn.

Thanh niên này không cùng cấp bậc với những người lúc trước, tuy tu vi chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, nhưng khí thế lạnh lẽo lại khiến Diệp Thành bất giác rùng mình, như thể đứng trước mặt hắn không phải người mà là một thanh sát kiếm sắp rút khỏi vỏ khiến người khác sợ hãi.

“Thánh chủ Viêm Hoàng quả nhiên danh bất hư truyền”, gã thanh niên áo đen cười âm hiểm, toàn thân có hắc khí bao quanh, hắn còn nghe thấy âm thanh ào ào, nhìn kỹ thì thấy trong hắc khí có phù văn quỷ dị đang di chuyển, ngưng tụ thành một sợi dây chuyền phù văn, giống như con rắn đang chuyển động.

“Sát Thủ Thần Triều có một không hai từ trước đến nay, chắc ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt!”, Diệp Thành cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm người thanh niên áo đen trước mặt.

“Tên cũng chỉ là danh hiệu mà thôi”, gã thanh niên áo đen cong môi nở nụ cười đùa bỡn: “Nhưng nếu ngươi muốn nghe thì ta có thể…”

“Không cần nói, lão tử không muốn nghe”, Diệp Thành cắt ngang lời hắn ta, sau đó bước ra một bước, dùng kiếm quét ngang hư không.

“Thú vị đấy”, gã thanh niên áo đen cười nhạt, thân hình lẳng lặng biến mất, mặc dù nhất kiếm của Diệp Thành bá đạo nhưng không chém được tới hắn ta.

Sau khi chém trượt, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại.

Ào ào!

Phía trên hư không có âm thanh xích sắt va chạm, hai sợi xích sắt phù văn màu đen quấn vào nhau, lao về phía hắn.

Phá!

Diệp Thành đang lùi về sau chợt dừng bước, bước về phía trước rồi vung ra một nhát kiếm.

Bang!

Nhất kiếm của hắn vẫn bá đạo như vậy, nhưng cũng chỉ tạo ra tia lửa khi va chạm với hai sợi xích sắt phù văn, ngay cả hắn cũng bị đánh lùi lại một bước.

Keng!

Khi hắn lùi lại, một thanh sát kiếm đen kịt đâm từ góc chéo tới, đến gần đầu mày của hắn.

Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn lắc mình lùi về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.