Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1240: Chương 1240: Chương 1241




“Cũng hơi kì lạ, nhưng thực lực của tên này đúng là không vừa”, Diệp Thành cười nói: “Một mình đấu với hai đạo thân của ta, thực lực của tên này không kém mọi người nhiều đâu, quan trọng nhất đó là ta thích tên tiện nhân này”.

“Sư phụ”.

“Đại ca”.

Khi mấy người đang trò chuyện, Tịch Nhan và Hổ Oa đã xông tới, bọn họ đỏ hoe mắt, mỗi bên một người cứ thế lao vào lòng Diệp Thành khóc như mưa.

“Ta chưa chết, mọi người cũng chưa chết, đây chính là số phận mà trời xanh an bài”, Diệp Thành mỉm cười xoa đầu hai người.

“Quả thực đúng là số phận trời xanh an bài”, ở bên, Liễu Dật mỉm cười, mặt mày cảm khái, hắn ta không giống như trước đây, mới mấy tháng không gặp mà trông già đi rất nhiều, khoé miệng còn mọc râu lởm chởm.

Cảnh tượng tiếp theo trông hết sức cảm động, nhóm người phía Chung Quy tự lui ra ngoài

Bên trong địa cung chỉ còn lại năm người phía Diệp Thành, người nào người nấy kể cho nhau nghe về những việc mình gặp trong vài tháng nay.

“Con cũng không biết vì sao con còn sống”, Tịch Nhan gãi đầu, “con chỉ nhớ trong kí ức của mình xuất hiện một cô cô rất xinh đẹp, sau khi con tỉnh lại thì đã ở trong một rừng đào, cô cô nói con mang huyết mạch của Linh Tộc, chỉ là chưa thức tỉnh thôi”.

“Vậy cô ấy có nói cho con biết làm thế nào để sống lại không?”, Diệp Thành nhìn Tịch Nhan với vẻ mặt hiếu kỳ.

“Cô cô nói con có một phần hồn lưu lạc ở thiên địa, con chết rồi thì hồn quay lại nên con sống lại”, Tịch Nhan nói rất ngây thơ: “Ừm, cô cô xinh đẹp nói con được niết bàn trùng sinh”.

“Đúng là kì lạ”, Diệp Thành và Liễu Dật tặc lưỡi.

“Nha đầu này đúng là nguyên linh chi thể”, trong lúc này, giọng nói của Long Gia vang lên trong vùng đan hải của Diệp Thành.

“Không cần phải nói cũng biết đó lại là thể chất nghịch thiên”.

“Cũng không phải quá nghịch thiên”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, “không cùng cấp bậc với Huyền Linh Chi Thể.

“Đệ bị Huyết hà đẩy tới một khu rừng rậm”, khi cả hai đang nói chuyện thì Hổ Oa lên tiếng, cậu ta gãi đầu, nói: “Đệ cũng không biết đó là nơi nào, có một bể nước màu vàng kim óng ánh, đệ nhảy vào đó rồi trở thành bộ dạng thế này”.

“Thánh Viên huyết mạch”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng lên tiếng: “Bể nước đó có lẽ hoá ra từ Thánh Viên tinh nguyên, thâm nhập vào cơ thể cậu nhóc này, đó cũng có thể coi là niết bàn trùng sinh”.

“Đúng là tạo hoá”, Diệp Thành tặc lưỡi hiếu kì hỏi: “Thánh Viên là thứ gì?”

“Đó là một loại vật chất nghịch thiên, trời sinh giỏi đối đầu, được gọi với cái tên Đấu Chiến Thánh Viên, tộc này vô cùng hiếm gặp, vả lại số lượng rất ít, cũng vì lý do này mà huyết mạch của bọn họ vô cùng thuần tuý. Mặc dù số lượng ít nhưng lại hết sức mạnh mẽ. Cuối thời Thái Hư từng có một Thánh Viên đấu chiến cấp bậc Đại Thánh, đánh cho một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế của Cổ tộc không ngẩng nổi mặt lên”.

“Vậy tộc người của bọn họ từng xuất hiện đại đế bao giờ chưa?”, Diệp Thành hiếu kì hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.