“Không phải”, Liễu Dật lắc đầu.
“Người nhà họ Tư Đồ?”
“Không phải”
“Người nhà họ Hùng?”
“Không phải”.
“Không phải là lão già Gia Cát đó chứ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Ta cho đệ gợi ý nhé?”, Nam Cung Nguyệt mỉm cười, “có liên quan tới đệ, là nữ, trông rất xinh đẹp và lợi hại”.
“Liên quan tới đệ?”, Diệp Thành lại bắt đầu xoa cằm: “Là nữ, trông xinh đẹp và lợi hại?”
“Bích Du?”, trong đầu Diệp Thành hiện lên hình ảnh Bích Du đầu tiên, nhưng ngay sau đó hắn đã tự phủ định: “Khoảng thời gian này có lẽ cô ấy đang ở Bắc Sở, không khớp thời gian”.
“Thượng Quan Ngọc Nhi?”, trong đầu Diệp Thành lại hiện lên hình ảnh một người khác thế nhưng hắn lại tự phủ định ngay sau đó: “Cô ấy trông rất xinh đẹp nhưng thực lực lại không ra sao?”
“Chẳng nhẽ là Huyền Nữ?”, Diệp Thành đảo mắt nhưng sau đó hắn lại lắc đầu: “Cô ấy trông xinh đẹp, thuật luyện đan lại giỏi nhưng nói về thực lực thì không ra sao”.
“Diệp sư đệ, rất khó đoán phải không?”, thấy Diệp Thành như vậy, Liễu Dật bất giác mỉm cười.
“Đúng là không dễ đoán tí nào, ta…”, Diệp Thành nói tới một nửa thì chợt nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt hắn lại tỏ vẻ thăm dò nhìn Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt: “Cơ Tuyết Băng?”
Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
“Ôi trời, chuỵện gì thế chứ?”, Diệp Thành gãi đầu, nếu như mấy người phía Liễu Dật gật đầu thừa nhận thì hắn sợ rằng sẽ không dám tin người cứu bọn họ chính là Cơ Tuyết Băng.
“Lúc đầu chúng ta cũng không biết”, Nam Cung Nguyệt mỉm cười, “chúng ta còn cho rằng người cứu chúng ta là nam nhân, ừm, thoạt nhìn thì giống nam nhân thật nhưng sau khi dùng bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh thì chúng ta mới nhận ra đó là Cơ Tuyết Băng nữ giả trang nam”.
“Bất ngờ chứ?”, Liễu Dật nhìn Diệp Thành.
“Bất ngờ, đúng là bất ngờ”, Diệp Thành tặc lưỡi, “xem ra đệ phải đánh giá lại cô ấy mới được, lần trước khi đệ gặp cô ấy, đệ suýt chút nữa thì ra tay giết cô ấy, nhưng phút chốc cô ấy đã biến mất rồi”.
“Đệ gặp cô ấy rồi sao?”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt lần lượt nhìn sang Diệp Thành.
“Mọi người nghe nói tới việc xảy ra trong hố thần chưa?”, Diệp Thành toét miệng cười: “Đệ, cô ấy và còn có cả Thái Dương Chi Thể cùng giao chiến, có điều đó là ở Bắc Sở, hôm qua đệ cũng gặp cô ấy ở phân điện thứ bảy, hôm qua đệ suýt chút nữa thì ra tay giết cô ấy”.
“Suy nghĩ của Diệp sư đệ ta hiểu”, Liễu Dật hít vào một hơi thật sâu, “chúng ta sớm muộn cũng phải khai chiến với Chính Dương Tông, lập trường không giống nhau nên chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau trên chiến trường”.
“Vậy gặp nhau trên chiến trường thì Diệp sư đệ có giết cô ấy không?”, Nam Cung Nguyệt nhìn Diệp Thành.
“Có”, Diệp Thành không hề nghĩ nhiều mà trả lời dứt khoát.
“Chiến tranh đúng là hại người ta mà”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt thở dài lắc đầu.