“Tịch Nhan, đi nghỉ ngơi đi!”, trừng mắt nhìn Diệp Thành xong, Sở Huyên xoa đầu Tịch Nhan nói.
Ồ! Cô gái nhỏ khá nghe lời, ngoan ngoãn đi về phòng mình, trước khi đi còn không quên quay đầu lại cười tươi, đôi mắt cong thành hình vầng trăng lưỡi liềm: “Sư phụ, Tịch Nhan sẽ trưởng thành, khi nào trưởng thành con cũng sẽ lên giường cùng người”.
Nói xong Tịch Nhan cười hì hì, xoay người chạy vào phòng.
Diệp Thành ở đây đã quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt, giống như đang sám hối sau khi phạm sai lầm vậy: “Con thề với trời là không phải con dạy, ai biết được con bé lại có suy nghĩ đó”.
“Suy nghĩ này cũng hay đấy!”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực bước về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: “Tịch Nhan lớn lên sẽ là một mỹ nhân tuyệt thế”!
“Đừng đùa mà, cho dù ném con lên giường thì con cũng không ra tay được!” . Ngôn Tình Hay
“Nghe ý của ngươi thì đưa ta lên giường, ngươi sẽ ra tay được?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.
“Người thì khác”, Diệp Thành cười toe toét: “Người cứ ba ngày, năm ngày lại đánh con một trận, lên giường xử lý người, cảm giác đó rất tuyệt vời. Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó con đều chạy đến chỗ muội muội người nói chuyện cùng cô ấy”.
“Nếu ta không nghe nhầm thì ngươi mang theo tâm lý trả thù!”, Sở Huyên cười duyên dáng.
“Người cứ nói thừa, đây là sự thật”.
“Thật cái đầu ngươi ấy!”, Sở Huyên tức giận lườm hắn: “Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, chuẩn bị đi! Lập tức xuất phát”.
“Bây… Bây giờ ạ?”, Diệp Thành thẫn thờ.
“Bây giờ, ngay lập tức”.
“Làm gì mà vội vậy ạ?”, Diệp Thành bĩu môi: “Làm như con đang lánh nạn ấy”.
Ở bên này, Sở Huyên và Diệp Thành đã ngự kiếm bay được hơn mười dặm, họ đang bay về phía Nam.
“Trước đây khi con làm đệ tử tình báo cho Chính Dương Tông đã từng điều tra về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành ngồi lên phi kiếm, tay cầm hồ lô rượu nhâm nhi.
Ồ?
Sở Huyên không khỏi quay đầu lại, hứng thú hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi đã tra được gì?”