Thời gian cứ thế trôi đi, màn đêm qua đi, mặt trời lại tới.
Lại là một đêm yên bình, thanh tĩnh.
Ngọc Nữ Các rất tĩnh lặng, Sở Huyên và Sở Linh đã rời đi, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh.
“Ngày mai mình có thể nhập hồn rồi”, Diệp Thành vừa vận dụng Man Hoang Luyện Hồn để luyện hoá linh hồn, vừa chống cằm, nhàm chán chờ thời gian trôi qua để được nhập hồn.
Nhưng sau khi Sở Huyên và Sở Linh rời đi, bên ngoài lại có tiếng động, Diệp Thành không khỏi nhìn về phía ấy.
Đó là một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ, tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn trong trạng thái ẩn thân, Diệp Thành sử dụng Tiên Luân Nhãn cũng không thấy rõ hình dáng kẻ đó.
“Cát Thanh”, không bao lâu Diệp Thành đã nhìn thấu thân phận kẻ đó, đây chẳng phải sư phụ của Tề Dương sao? Ngày đó Tề Dương bị hắn đánh tàn phế trên chiến đài, Cát Thanh còn giận đùng đùng chạy tới Ngọc Nữ Phong đòi công bằng, nhưng bị Sở Huyên mời về.
“Nửa đêm canh ba lén lén lút lút tới đây làm gì?”, Diệp Thành bất giác nheo mắt, nhìn chằm chằm Cát Thanh.
Sau khi đi vào, Cát Thanh nhìn xung quanh trước, sau đó mới đến trước giường băng ngọc, nhìn cơ thể Diệp Thành từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười quái dị.
Sau đó, Cát Thanh phất tay lấy ra một chiếc bao tải lớn, đặt cơ thể Diệp Thành vào trong rồi vác đi.
“Chết tiệt!”, Diệp Thành đột nhiên chửi thề một tiếng trong Tiên Hư giới, cuối cùng hắn cũng hiểu ý đồ của Cát Thanh khi nửa đêm chạy tới Ngọc Nữ Phong, không phải đi nhầm mà là tới trộm đồ, hơn nữa còn là trộm cơ thể hắn.
Hiển nhiên Diệp Thành không ngờ tới tình huống này.
Hắn biết rõ bí mật của cơ thể mình, Cát Thanh tới trộm cơ thể hắn chẳng phải vì Tiên Luân Nhãn trong mắt trái của hắn sao?
Trong phút chốc, Diệp Thành nghĩ thông rất nhiều chuyện, thân phận của Cát Thanh không đơn giản như bề ngoài, rất có thể là gián điệp thế lực khác cài vào Hằng Nhạc Tông, vì Tiên Luân Nhãn nên mới tới trộm thân thể hắn.
Ầm!