Trận chiến giữa hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực sự quá khốc liệt, cho dù ở bên trong Tiên Linh Hư, Diệp Thành cũng phải giật mình nhảy dựng lên vì quá kinh ngạc.
Lại nhìn về phía Cát Thanh, ông ta nhìn người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân giao chiến mà không dám cử động, nếu như có thêm bất cứ động tác nào thừa thãi thì ông ta lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích của hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Thế nhưng đây là mệnh lệnh mà bên trên giao cho, cho dù phải đánh đổi bằng bất cứ cái giá nào cũng phải có được cơ thể của Diệp Thành, hiện giờ ông ta đã trèo lên lưng cọp nên khó có thể xuống, ông ta khó khăn lắm mới đoạt được cơ thể xác thịt của Diệp Thành, không thể dễ dàng giao ra như vậy được.
Thế rồi Cát Thanh cứ đứng đó tìm cơ hội thoát thân.
Vút!
Có điều ngay sau đó trong hư không, một đạo sát kiếm sắc lạnh chém tới khiến mặt ông ta khựng lại, một kiếm tuyệt sát đó đủ chứng minh thực lực của người kia hơn hẳn ông ta.
“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám đoạt cái xác đó?”, không ngờ khi Cát Thanh còn đang chuẩn bị dốc chứng chống lại thì trong bóng tối lại có người đi tới, người này mặc áo bào đen, tung ra một chưởng đánh tan đạo kiếm mang kia, đến cả người ra tay đánh lén cũng bị trúng chưởng ói ra máu.
“Ân Trụ”, trong Tiên Linh Hư, Diệp Thành đã nhìn thấu được tu sĩ thứ ba ở cảnh giới Chuẩn Thiên này là ai, đây chẳng phải là lão tổ Ân Trụ của Chính Dương Tông sao?
“Đến lão tổ cũng xuất đầu lộ diện, xem ra cơ thể của ta chắc chắn là mục tiêu bị cướp đi rồi”, mặt Diệp Thành khó coi tới cực độ.
Bên ngoài, thấy có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên xuất hiện, người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân lần lượt dừng tay, bọn họ nheo mắt nhìn Ân Trụ. Ba người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thế chân vạc!
“Hai vị đạo hữu có thể nể mặt ta không?”, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân, Ân Trụ thong thả nói.
“Thể diện của ông không đáng tiền”, người đàn ông đeo mặt nạ lạnh giọng, lập tức ra tay giống như ma quỷ nhưng mục tiêu lại không phải là Ân Trụ và Linh Chân Thượng Nhân mà là cơ thể Diệp Thành đang trên lưng Cát Thanh.
“Ai cướp được là của người ấy”, Linh Chân Thượng Nhân cũng di chuyển, tốc độ cũng không hề chậm hơn người đàn ông đeo mặt nạ.
Thấy vậy, sắc mặt Ân Trụ tối sầm cả lại.
“Ngươi đi trước đi”, ngay sau đó ông ta quay sang nhìn Cát Thanh rồi mới bay vào hư không, một người chống lại hai người ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Rầm! Đùng, đùng!
Trận đại chiến lại sục sôi, thấy Ân Trụ giữ chân người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân, Cát Thanh vội đứng dậy chớp cơ hội bỏ đi.
Thế nhưng tu sĩ với thực lực mạnh đánh lén trong bóng tối lúc trước lại lần nữa ra tay, dùng một kiếm đâm xuyên ngực ông ta.
“Muốn đi?”, cả ba người phía Ân Trụ cùng ra tay, mặc dù ở khoảng cách cả hàng nghìn trượng vẫn nghe tiếng nổ đùng đoàng.
Phụt!
Tu sĩ với thực lực mạnh trong bóng tối bị trúng chiếu, phun ra máu nhưng vẫn cố đứng dậy, mặc dù cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng nên biết rằng ông ta đang phải đối mặt với ba kẻ mạnh cùng tầng cảnh giới.
Rầm! Đùng!