Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 612: Chương 612




Còn trung tâm của Hạo Thiên thế gia nằm ở đỉnh linh sơn, đó là một phủ đệ vô cùng rộng lớn.

“Nguyệt Nhi”, phi kiếm vừa hạ xuống, bên trong phủ đệ liền có bóng người chạy ra, thấy hai người bọn họ không sao, người này mới thở phào: “Đúng là có ông trời che chở để con được bình an trở về”.

“Chuyến đi này hết sức nguy hiểm, cũng may có Tần Vũ đạo hữu tương trợ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười, nói rồi quay sang liếc nhìn Diệp Thành.

“Tần Vũ?”, nghe cái tên này, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Diệp Thành.

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến chư vị tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười tiến lên trước chắp tay hành lễ, mặc dù hắn biết trong những người này có rất nhiều người là trưởng bối sư bá của mình nhưng hắn vẫn không nói rõ thân phận.

“Không cần đa lễ”, một ông già với thân hình béo mập cười nói.

Còn bên này, những người khác đang kéo Hạo Thiên Thi Nguyệt tới bên: “Nguyệt Nhi, hắn chính là Tần Vũ trên bảng xếp hạng Phong Vân sao?”

“Chính là hắn”.

“Là Tần Vũ chưa bao giờ lộ diện trong truyền thuyết”, những người khác lại lần nữa nhìn sang Diệp Thành, khi thấy chữ “thù”, khắc trên trán bên phải của hắn thì tất cả đều phải cau mày.

“Được rồi, vào trong rồi nói chuyện”, ông già với dáng người béo mập nhìn Diệp Thành, biết Diệp Thành cứu Hạo Thiên Thi Nguyệt nên ông ta tỏ ra rất nhiệt tình khiến Diệp Thành cảm thấy không được quen cho lắm.

“Hắn chính là Tần Vũ?”, sau khi vào trong phủ đệ, những người đi qua đi lại, cho dù là đệ tử hay trưởng lão đều đưa mắt nhìn Diệp Thành.

Ánh mắt của bọn họ không phải thể hiện sự ngưỡng mộ về sức chiến đấu của Tần Vũ hay vị trí của hắn trên bảng xếp hạng mà vì hắn quá thần bí, căn bản không ai biết được lai lịch của hắn và không ai biết hắn trông thế nào.

“Nguyệt Nhi, lần tới con không được tuỳ ý như vậy nữa đâu”, phía này, những vị lão bối khác đều nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Cho dù là đi thì cũng là chúng ta đi, không được để con rơi vào nguy hiểm nữa”.

“Đúng vậy, nếu không phải lần này gặp tiểu hữu Tần Vũ thì không biết chuyện gì xảy ra”.

“Con biết rồi, con biết rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười xoà sau đó cứ thế kéo Diệp Thành đi về một hướng khác: “Con dẫn đạo hữu đây đi gặp phụ thân đã, con có chút chuyện muốn nói với phụ thân”.

Trên đường, Diệp Thành hiếu kì nhìn khắp nơi, nếu như không phải số phận trêu người thì mười mấy năm trước lẽ ra hắn nên sống ở đây mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.