Khi mọi người nói chuyện thì phi kiếm khổng lồ đã bay vào một thành cổ có tên là Cửu Dương.
Vừa vào thành cổ Cửu Dương, một vài luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện, hiển nhiên là Thiên Tông thế gia phái tới để đón mấy người phía Tử Yên. . ngôn tình hoàn
Họ đến quần sơn cao vút nhờ truyền tống trận của thành cổ Cửu Dương.
Sâu trong quần sơn có một ngọn núi được mây mù bao phủ.
“Ẩn giấu thật kỹ”, Diệp Thành nhìn linh sơn phía xa, trong màn sương mây mù mờ ảo, nhìn có vẻ là một người có tu vi rất cao, bày ra trận văn bí ẩn ở đây che đi bí mật của mình. Nếu Tử Yên không đưa hắn tới, có lẽ người bên ngoài khó mà phát hiện ở đây còn có một toà linh sơn.
“Yên Nhi muội muội”, phi kiếm vừa đáp xuống, một thanh niên mặc áo trắng đã đi ra tiếp đón, vẻ mặt lo lắng: “Có bị thương không?”
Tên này cũng được coi là tao nhã, hiên ngang, nhưng không biết vì sao nụ cười của hắn ta lại vô cùng giả tạo, còn có vẻ như làm bộ, ngay cả vẻ lo lắng trong mắt cũng không phải thực.
“Lăng sư huynh, cảm ơn huynh đã nhớ đến, ta không sao”, Tử Yên trước giờ luôn lạnh nhạt cũng nở nụ cười khẽ.
“Đây là…”, thanh niên áo trắng nhìn thoáng qua người lạ Diệp Thành, không khỏi nghi hoặc hỏi Tử Yên.
“Ta…”
“Huynh ấy là Tần Vũ”, Diệp Thành vừa định nói thì Thanh Vân ở bên cạnh đã lên tiếng, nói xong còn nở nụ cười thần bí: “Là Tần Vũ trong bảng Phong Vân của Đại Sở đó!”
Ồ!
Diệp Thành mở miệng định trả lời nhưng bị chặn lại, vẻ mặt hơi kỳ lạ, có lẽ Thanh Vân đã thật sự coi hắn là Tần Vũ rồi.
“Ngươi chính là Tần Vũ?”, lời của Thanh Vân khiến thanh niên áo trắng hơi ngạc nhiên, hắn ta nheo mắt quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, có thể thấy trong mắt hắn ta còn mang vẻ khiêu khích.
“Tên này như vậy là thế nào?”, cảm giác được ánh mắt của tên này có gì đó khác thường, Diệp Thành bất giác lẩm bẩm: “Sao mình cứ có cảm giác hắn muốn đánh mình nhỉ?”
Tử Yên cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, bèn vội vàng tiến lên cười bảo: “Đây là sư huynh Lăng Hạo của ta”.
“Lăng Hạo?”, nghe thấy cái tên này, Diệp Thành đảo mắt: “Sao nghe cái tên này quen tai thế?”
“Đương nhiên quen rồi”, Thanh Vân ở bên cạnh cười hì hì: “Huynh ấy đứng thứ năm mươi mốt trong bảng Phong Vân, nói ra thì thứ hạng của hai người chỉ hơn kém nhau một bậc thôi! Không biết lúc trước hai người đã gặp nhau bao giờ chưa”.
“Chỉ hơn kém nhau một bậc?”, Diệp Thành sửng sốt: “Không phải ta xếp thứ chín mươi chín sao?”