Không lâu sau đó, trong tiểu viên vang lên âm thanh này. Không biết từ bao giờ, âm thanh này mới tắt lịm đi, cả ba người thở dốc ngồi dưới đất, mặt mày tên nào tên nấy đều sưng vù cả lên, mắt thâm đen như gấu trúc.
“Cả hai người không đuổi kịp ta đâu”, Diệp Thành bưng mặt mắng chửi.
“Đừng có nói mấy lời vô dụng đó nữa”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo tồi sầm cả mặt nhìn Diệp Thành: “Quả linh sâm năm màu đâu? Còn cây linh săm năm màu đâu?”
“Ta ăn hết rồi”.
“Ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong, suýt chút nữa đã khiến Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tức đến mức hộc máu, quan trọng nhất đó là bọn họ quá uất ức. Đánh đấm cả đêm không nhận được gì đã đành, còn bị thương khắp mình mẩy.
Không lâu sau đó, ngọn lửa cháy bùng khắp tiểu viên, bên trên còn có một cái nồi to và lúc này, bên cạnh bếp lửa, cả ba người đang tranh nhau vớt thịt ăn không nể nang gì.
Từng miếng thịt trong nồi quả thực thơm ngào ngạt, đó là thịt của sư tử Xích Diệm mà Viên Hạo cưỡi đi, toàn thân đều mang theo tinh nguyên đại bổ.
“Nghe nói gì chưa? Vào tối hôm đó, Thị Huyết Điện bị một thế lực thần bí sát phạt tới mức đại bại phải quay về”, Thái Ất Chân Nhân vừa cắn miếng thịt hầm thơm ngon vừa nhìn Diệp Thành.
“Ta chưa nghe nói gì cả”.
“Sao có thể chưa nghe nói chứ?”, nghe câu trả lời của Diệp Thành, Ngô Tam Pháo cười dị thường: “Chuyện này rầm rộ như vậy, đồn khắp cả Đại Sở, Thị Huyết Điện tổn thất nặng nề”.
“Dù sao ta cũng chưa nghe nói gì cả”, Diệp Thành lau đi vết dầu dính nơi khoé miệng, hắn nheo mày nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, cười nói: “Sau đại hội đấu thạch, chúng ta lại làm nữa nhé?”
Và sau câu nói này của Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đều dừng lại, bọn họ ghé lại gần Diệp Thành: “Nói nghe xem”.
“Nghe nói người của Chính Dương Tông cũng tới tham gia đại hội đấu thạch, cùng tính kế cướp của bọn họ”, Diệp Thành nói và đảo mắt liếc qua liếc lại giữa hai người Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo.
Vốn dĩ hắn không muốn ra tay với mấy người phía Ngô Trường Thanh chủ yếu là vì một mình hắn thì sức mỏng, nhưng Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đến rồi thì lại khác, có một số món nợ hắn quyết định phải tính trước.
Nơi này là phía Bắc của Đại Sở, cách phạm vi thế lực của Chính Dương Tông còn xa, không có công kích bất ngờ sẽ có kết quả bất ngờ.
“Cái này ấy à…”, cả hai người còn lại xoa cằm, mặt mày cân nhắc.
“Bảo bối cướp được lần này ta không lấy món nào cả”.
“Nói sớm có phải xong lâu rồi không?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân giây phút trước còn đang trầm ngâm đắn đo thì lúc này đã bật cười hào sảng: “Làm, nhất định phải làm, cướp sạch của bọn chúng”.
“Tiện nhân, hai kẻ tiện nhân”, thấy bộ dạng đó của cả hai, Diệp Thành chợt tối sầm mặt.