Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 934: Chương 934




Vào giây phút đó, Diệp Thành phá được huyền cơ ở nơi này, nơi này đâu có trọng lực áp chế con người, căn bản chỉ là áp chế ý chí, còn ý chí mạnh mẽ chính là ý chí của Hoang Cổ Thánh Thể, chỉ là ý chí này thể hiện ra thông qua hình thái của trọng lực mà thôi.

“Hoá ra ngay từ đầu mình đã bước vào một cái bẫy”, Diệp Thành đang nhắm mắt thì miệng nở nụ cười.

“Cái mà mình phải đối đầu không phải là trọng lực ở đây mà là ý chí ở đây”.

“Mặc dù mình không địch lại được trọng lực ở đây nhưng nếu là ý chí thì lại không phải bàn”.

“Muốn có được căn nguyên thánh thể thì phải có được ý chí bất bại và quyết tâm bất diệt”, sau tiếng cười của Diệp Thành, hắn từ từ mở mắt, trong đôi mắt có tia sáng sắc lẹm lướt qua.

Nói rồi, Diệp Thành thu lại linh lực hộ thể, sau đó hắn phất tay cất Đại La Thần Đỉnh vào túi áo.

Ôi trời!

Ngay sau đó, giọng nói của tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh liền vang lên: “Tên này, ngươi không muốn sống nữa à?”

Diệp Thành như không nghe thấy gì, hắn cứ để cho cơ thể bị trọng lực đè nén đến mức muốn nổ tung, nhưng ánh mắt hắn lại kiên định một niềm tin mà trước nay chưa từng có, một luồng khí tức vô địch và lòng quyết tâm bất diệt cùng ý chí kiên định cùng lúc được thể hiện ra.

Trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy âm thanh từ cửu tiêu vân thiên, như thể sự đối kháng của hắn kéo theo sự phẫn nộ từ ý chí của Hoang Cổ Thánh Thể trong hư không.

“Tiến bối Thánh Thể, con kính nể vì pháp lực thông thiên của người, nhưng nếu như lấy ý chí ra để chèn ép con thì vãn bối xin mạn phép bất kính rồi”, Diệp Thành nói rồi sải bước đi.

Toạc!

Ngay lập tức, làn da của hắn hiện lên vết rách, phần xương cũng rạn từng thốn một. Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ý chí mạnh mẽ lại ngưng tụ, hắn đối kháng quyết liệt rồi lại sải bước ra.

Phụt!

Ngay lập tức, cơ thể của hắn lại một lần nữa xuất hiện lỗ hổng, có máu tươi bắn vọt ra.

Diệp Thành lặng lẽ, hắn lại lần nữa giơ chân lên, “bịch” một tiếng xuống đất.

“Tiểu tử, ngươi điên rồi”, tên tí hon bên trong đại đỉnh lên tiếng mắng chửi.

“Không xả thân thì làm sao đối diện được với chông ai của con đường thành tiên”, giọng nói của Diệp Thành dứt khoát, hắn lại nhấc chân sải bước đi.

Và sau bước đi này, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy trọng lực tiêu tán đi rất nhiều. Trong chốc lát, hắn còn nghe thấy tiếng cười từ vân thiên cửu tiêu.

Sau bước đi này, hắn cũng cảm thấy trọng lực trên cơ thể mình như được trút đi một nửa, cả cơ thể hắn khoan khoái vô cùng, sau mỗi lần bước đi, mỗi bộ pháp của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ôi trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.