Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 511: Chương 511: Đúng là một trận chiến đặc sắc




Sau tiếng hô của Doãn Chí Bình trong hư không, Thái Hư Long Kiếm với sức mạnh khủng kiếp được ngưng tụ thoát khỏi bàn tay hắn bay từ trên trời xuống.

Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn cũng nhẹ nhàng thả mũi tên, thần tiễn thiên lôi màu đen cứ thế nghịch thiên bắn lên trời.

Lúc này, tất cả mọi người đều đứng dậy, ngẩng mặt nhìn lên trời. Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, thần tiễn thiên lôi màu đen bắn lên trời và Thái Hư Cổ Long kiếm màu vàng kim đang bay từ trên trời xuống tiến lại gần nhau.

Lúc này hai màu đen và vàng, tiễn và kiếm hiện ra hết sức chói mắt trong thương không.

Rầm!

Sau tiếng động kinh thiên động địa, thần tiễn thiên lôi và Thái Hư Long Kiếm màu vàng kim va chạm vào nhau tạo ra thứ ánh sáng chói mắt.

Đột nhiên, không gian như bùng nổ, lấy địa điểm tiễn và kiếm va chạm nhau làm trung tâm, một quầng sáng hình tròn lan ra tứ phía, mỗi một nơi ánh sáng này lan ra, không gian như méo mó, kết giới mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngưng tụ cũng bị nứt lìa trong chốc lát.

Phụt! Phụt!

Diệp Thành và Doãn Chí Bình lần lượt phun ra máu, cả hai bay từ trên không xuống, hai cơ thể đẫm máu như vẽ lên bầu trời.

Bịch! Bịch!

Và cả hai lần lượt ngã ra đất. Trời đất lúc này lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn qua phía này. . Truyện Võng Du

Lúc này, mỗi người quan sát trận chiến đều không khỏi giật mình vì vết thương của cả hai tên quá nặng, máu me ướt đẫm người.

Có điều hồi lâu cả hai không hề đứng dậy, bọn họ chìm vào trạng thái hôn mê.

“Diệp Thành”, cuối cùng Sở Huyên cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó, cô đã tới bên Diệp Thành, thấy Diệp Thành không còn ra hình dạng con người nữa cô thật sự cảm thấy xót xa.

Sở Huyên ôm lấy Diệp Thành vào lòng, cô bay về Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Phía này, rất nhiều thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều tới bên cạnh Doãn Chí Bình đưa hắn đi trong tình trạng trọng thương và hôn mê.

Xung quanh vẫn còn chìm trong cảnh chiến đấu sục sôi.

“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ, mau về bẩm báo”, không lâu sau đó liền có người lên tiếng.

“Chuyến này đi đúng là không uổng công, Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh chính là người của Hằng Nhạc Tông, tin nóng hổi, tin nóng hổi”.

“Xem ra phải xem lại mối quan hệ với Hằng Nhạc Tông rồi”, có người khi rời đi thầm toan tính, bọn họ không phải là kẻ ngốc, việc có thể nghĩ tới đương nhiên sẽ nghĩ chu toàn, cục diện của Nam Sở sau này có lẽ thay đổi rồi.

Và rồi đám người chúm chụm tứ phương bắt đầu tản đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.