Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 308: Chương 308: Khí thế suy bại




Chúng ta đi thôi, sự việc bên dưới vẫn chưa kết thúc.

Trên chiến đài, Diệp Thành lảo đảo, cuối cùng hắn cũng ngã xuống. Trận chiến này hắn đã bị thương quá nặng, bị Cơ Tuyết Băng đánh trọng thương liên tiếp là một chuyện, lại sử dụng bí pháp cấm thuật nhiều lần, thiêu đốt tinh huyết, hiến tế tuổi thọ, công thể và linh hồn đều bị tổn hại nghiêm trọng.

Mặc dù hắn chiến thắng trong trận chiến này nhưng lại thắng một cách thảm hại. . ngôn tình ngược

Bên dưới chiến đài, một bóng hình đã đi lên đỡ lấy Diệp Thành và ôm hắn vào lòng.

“Sư phụ, đồ đệ không làm người thất vọng chứ?”, Diệp Thành trào máu ra khỏi miệng, hắn nằm gọn trong lòng Sở Huyên trong tình trạng không còn chút sức lực và nở nụ cười mỏi mệt.

“Không, vi sư rất tự hào về con”. ! “Vậy khi quay về người có lột y phục cho con xem không?”

“Đã thành ra thế này rồi mà còn dám lẻo mép à?”, Sở Huyên vì mừng quá mà không hề tỏ ra tức giận. Cô khẽ vuốt má Diệp Thành, khi trông thấy mái tóc bạc trắng và khuôn mặt mệt mỏi đó của Diệp Thành, trong lòng Sở Huyên bất giác cảm thấy nhói đau.

“Băng Nhi bại…bại rồi sao?”, ở một nơi khác, Thành Côn ngồi thẫn thờ trên ghế, người của Chính Dương Tông mặt mày đều tái nhợt cả đi, cho tới bây giờ bọn họ vẫn không dám tin Huyền Linh Chi Thể lại bại trận.

“Sao ta lại nghe nói người đứng đầu trong cuộc so tài tam tông sẽ nhận được viên linh đan năm vân nhỉ?”, trong tiếng trầm trồ kinh ngạc của tất cả mọi người, một giọng nói chợt vang lên.

Lời này khiến cho tất cả mọi người đều hướng ánh mắt sang Thành Côn.

Trước khi trận so tài của tam tông diễn ra, Chính Dương Tông đã có lời, phần thưởng của người đứng đầu trong trận so tài tam tông là viên linh đan năm vân.

Chính Dương Tông lúc đó tự nhận Huyền Linh Chi Thể vô địch cho nên mới dám lớn lối như vậy, vì bọn họ biết rằng người dành giải nhất sẽ ở Chính Dương Tông và nhân vật chính trong trận so tài tam tông chính là Huyền Linh Chi Thể.

Hiện giờ Huyền Linh Chi Thể đã bại, việc mà bọn họ vốn tưởng rằng sẽ xảy ra lại không xảy ra, mà một kỳ tích mới lại xuất hiện nên Chính Dương Tông không những không có được vinh quang như trong tưởng tượng, ngược lại còn trở thành trò cười của lần so tài này.

Và kẻ tạo ra kỳ tích lại chính là tên đệ tử mà trước kia Chính Dương Tông đuổi đi.

Sắc mặt Thành Côn tôi độc thấy rõ. Ông ta thực sự đã tự đào cho mình cái hố.

“Thành Côn, mau thực hiện đi”, Gia Cát Vũ lại lần nữa lên tiếng. Ông ta chỉ muốn xử lý Thành Côn đến cuối cùng, vả lại bộ dạng thể hiện ra nếu như Thành Côn không lấy ra được linh đan năm vân đưa cho Diệp Thành thì ông ta sẽ không bỏ qua.

“Phần thưởng của người đứng đầu đâu, mau lấy ra, đừng mong nuốt lời”, Bàng Đại Xuyên cũng đứng dậy, giơ tay ra chỉ.

“Mau lên đi, nhận thưởng xong chúng ta còn phải quay về nữa”, cái tên chỉ sợ trời không đủ loạn Tư Đồ Nam cũng chêm lời.

“Một viên linh đan năm vân, một món binh khí thượng đẳng, hai triệu linh thạch…”, Đạo Huyền Chân Nhân đứng dậy vả lại còn nói rõ phần thưởng của người đứng đầu: “Một món cũng không được thiếu, mau lên”.

Cả bốn người, người này một câu, người kia một câu suýt chút nữa thì khiến Thành Côn tức ói ra máu. Trông sắc mặt ông ta, người ở tứ phương không nhịn được mà bật cười.

Đúng là hại người không được, ngược lại còn tự hại mình. Đúng là tự đào hố chôn mình.

Muốn sỉ nhục người ta nhưng lại bị ăn quả báo. Hiện giờ những người có mặt ở đây chỉ có thể nghĩ tới những lời này, đương nhiên những lời này không ai nói ra, nếu không thì rất có khả năng bị giữ lại Chính Dương Tông mất.

Lại nhìn về Thành Côn, mặt ông ta đã không còn ra khuôn mặt bình thường nữa.

“Đã hào phóng như thế thì sao không nói là linh đan sáu vân ngay từ đầu đi?”, Gia Cát Vũ gại gại mũi.

Gia Cát Vũ quả là người biết giết người khác bằng lời nói, chỉ một câu thôi mà suýt thì khiến Thành Côn ói ra máu.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì trên linh đan sắc tím kia có năm đường vân choán mắt người nhìn.

Trên mảnh đất rộng lớn này, luyện đan sư vốn dĩ ít, luyện đan sư với trình độ cao lại càng hiếm hoi, và luyện đan sư có thể luyện ra được linh đan năm vân, đếm cả Đại Sở này e rằng chỉ có Đan Thần của Đan Thành mới có thể làm được.

Và do vậy mà mỗi một viên linh đan năm vân đều có giá trị không thể kể được. Đan dược với đẳng cấp thế này từ trước tới nay đều là vô giá, tất cả mọi người đều biết một viên linh đan năm vân có ý nghĩa gì.

“Ta có cần phải cướp về không nhỉ? Cướp rồi bỏ chạy?”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ xoa xoa cằm, đôi mắt giảo hoạt đảo đi đảo lại: “Đúng, cứ làm vậy đi, cướp rồi bỏ chạy”.

Ở bên, Bích Du cũng nghiêng đầu nhìn Gia Cát Vũ từ đầu tới chân: “Phần thưởng mà người ta liều mạng mới có được vậy mà người còn định cướp?”

Nghe vậy, Gia Cát Vũ thẫn thờ, ông ta quay đầu sang nhìn Bích Du từ đầu tới chân: “Ta nói này Bích Du, khi tới Chính Dương Tông con không hề có thái độ này với tên tiểu tử Diệp Thành kia, thế mà hiện giờ sao lại để tâm tới chuyện của hắn thế? Lại còn nói thay cho hắn, không phải con thích hắn rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.