Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1141: Chương 1141: Không gian lúc này vẫn rất yên tĩnh




Giết!

Chiến!

Hai thế giới vừa sụp đổ, hai bóng người lập tức bay ra, sau khi đứng vững lại lập tức lao về phía đối phương, tung ra những chiêu thần thông không ai sánh bằng, đánh đến mức hư không rung lên, không gian sụp đổ dần dần.

Phụt! Phụt!

Máu tươi màu đỏ và màu vàng bắn ra, hai thân thể đẫm máu rơi xuống từ khoảng không, lún xuống đất tạo thành hai cái hố sâu.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó, không gian cực kỳ yên tĩnh.

Không biết đến lúc nào, hai bóng người mới bò ra từ hai hố sâu.

Một bên, Chung Quy thân thể máu me đầm đìa, bước đi cũng loạng choạng, toàn thân hằn lên những dấu quyền, còn có vô số vết kiếm, một cánh tay buông thõng có vẻ đã bị chặt mất, đáng sợ nhất là vết máu rất sâu trên lưng ông ta, nhìn như bị kiếm chém vào, xương trắng lộ cả ra ngoài.

Ở bên kia, trạng thái của Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, người hắn cũng lảo đảo loạng choạng.

Cõ lẽ hắn còn bị thương nặng hơn Chung Quy, thân thể Thánh thể bá đạo đã thấm đẫm máu, xương trên người cũng lộ ra, đáng sợ nhất là trước ngực hắn, máu chảy đầm đìa, xương sườn gãy mất hai chiếc, ngay cả vị trí tim cũng rách ra.

Không gian lúc này vẫn rất yên tĩnh.

Đại quân của Thiên Hoàng và đại quân của Viêm Hoàng đều nhìn chằm chằm phía này, hai cơ thể đẫm máu rất thê thảm, khiến người ta kinh sợ.

“Đây… Đây là lần đầu tiên ta thấy Thánh chủ bị đánh thê thảm thế này đấy”, sau khoảng lặng, một trưởng lão của Thiên Hoàng lên tiếng, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

“Thánh chủ của Viêm Hoàng thật mạnh, hắn mới chỉ là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà thôi!”, vẻ mặt đám đệ tử trẻ tuổi trở nên cực kỳ khiếp sợ, nhất là những đệ tử từng bị Diệp Thành đánh rồi cướp đồ trong hố thần, vẻ mặt bọn họ lại càng thú vị hơn, bây giờ bọn họ vẫn còn sống để đứng ở đây thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.

“Đúng là nhìn không ra đấy”.

“Sát thần Phong Vân mạnh đến mức này cơ à”, ngay cả mấy cảnh giới Đại Chuẩn Thiên của Thiên Hoàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của họ.

Phụt!

Trong những tiếng kinh ngạc của mọi người, Chung Quy phụt ra một ngụm máu, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ mình lại bị cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất đánh cho thê thảm thế này, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Tuy nhiên điều ông ta quan tâm nhất bây giờ lại là chuyện khác.

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?’, Chung Quy loạng choạng, tóc tai rối bù, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Dường như ông ta đã nhìn ra điều gì đó, thật sự đại chiến với Diệp Thành, ông ta mới phát hiện ra sự kỳ lạ của hắn, từng bí thuật nối tiếp nhau không ngớt, hơn nữa hầu như mỗi một chiêu đều là bí pháp bất truyền.

Mặc dù hắn ngông cuồng tự đại nhưng cũng không phải không có bản lĩnh, bao nhiêu bí thuật bất truyền đều được thi triển từ một người, thân phận thật sự của Diệp Thành không chỉ đơn giản là Tần Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.