Trong tiếng bàn tán xôn xao, một chưởng của Diệp Thành đã khiến cơ thể Nam Cung Thiếu nhơ nhuốc máu, chỉ còn lại chiếc túi đựng đồ nằm trong tay Diệp Thành.
Sau khi diệt Nam Cung Thiếu, phần đạo thân của Diệp Thành nhanh chóng sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, nó kéo Bích Du cùng rời đi, chỉ để lại từng tiếng thở dài kinh ngạc, sự kính nể và từng ánh mắt khó tin.
Cả hai người đi được vài nghìn trượng thì mới dừng chân lại trong một khu rừng, vừa dừng chân, Bích Du đã mím môi, nhìn đạo thân của Diệp Thành bằng khuôn mặt mang đầy hi vọng: “Diệp Thành, là ngươi phải không?”
Phụt!
Có điều đạo thân trước mặt cô đã hoá thành một làn khói xanh và biến mất ngay khi cô dứt lời, thời hạn của bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng đã hết.
“Phân thân?”, thấy đạo thân của Diệp Thành biến mất, Bích Du khẽ cau mày.
“Không đúng, là Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, Bích Du nghĩ đi nghĩ lại, trong đôi mắt chợt sáng lên.
“Đúng, chính là Nhất Khí Hoá Tam Thanh, cùng dung mạo, thực lực, bí pháp và thần thông”, khi nói câu này, khí tức của Bích Du trở nên gấp gáp hơn vì bí thuật này ở Đại Sở chỉ có hai người biết, cũng chính vì vậy nên mới khiến cô có lý do khẳng định Tần Vũ chính là người trong mộng mà mình đang tìm kiếm lâu nay.
“Ta biết ngươi đang ở đây, ngươi ra ngoài đi mà”, Bích Du nhìn tứ phương, hi vọng có thể trông thấy bản thể của Diệp Thành.
Có điều Diệp Thành của hiện tại đâu có thời gian mà để ý tới những điều này.
Hiện giờ hắn đang trong không gian hư vô cầm túi đựng đồ của Nam Cung Thiếu đếm từng món chiến lợi phẩm. Đệ tử xếp thứ tám trên bảng Phong Vân quả thực không thiếu những món đồ phong phú.
“Không tồi, quả là không tồi”, Diệp Thành cười khúc khích.
Thế nhưng đương lúc hắn đang mải mê kiểm số lượng thì một đường ánh sáng lướt qua, tốc độ cực nhanh khiến hắn chợt thẫn thờ.
Đợi tới khi định thần lại, Diệp Thành mới phát hiện túi đựng đồ trong tay mình đã biến mất.
Ôi trời!
Diệp Thành bực bội rít lên, hắn không nói lời nào, cứ thế đuổi theo, vả lại chỉ bằng một ánh mắt nhìn đã nhận ra kẻ đó là ai: “Mẹ kiếp, ngươi giỏi đấy, cướp đi linh sâm năm màu, giờ đến chiến lợi phẩm cua ta mà còn dám cướp, ngươi làm phản đấy hả?”
Roẹt!
Tốc độ của ánh sáng phía trước nhanh tới mức dị thường, trong chốc lát đã xuyên vào không gian hư vô.
Nó trông giống như một đường sáng, kể cả là Diệp Thành cũng không thể nhìn ra là thứ gì.
Không sai, đạo lưu quang đó chính là thứ đã cướp đi quả linh sâm của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo, khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đuổi theo cả đêm mà không kịp.