“Vì có được ngươi mà ta phải khổ cực bao nhiêu”, bên ngoài, Hắc Sơn Lão Nhân mặc dù còn đang đi trong không gian nhưng có lẽ vì cảm thấy vô vị nên mới lôi cơ thể Diệp Thành trong bao tải ra.
Lúc này, ông ta nhìn cơ thể Diệp Thành bằng ánh mắt tham lam như muốn tìm ra thứ gì đó có giá trị.
Có điều sau khi đảo mắt một lượt, Hắc Sơn Lão Nhân không thấy có gì đó giá trị, lúc này ông ta mới nhìn vào phần mắt trái của Diệp Thành, bỏ bao công sức như vậy, lại không tiếc xả thân vào chỗ nguy hiểm, tất cả cũng chỉ là vì bên mắt trái của Diệp Thành.
“Mắt trái của ngươi là của ta”, cuối cùng, Hắc Sơn Lão Nhân cũng bật cười u ám, đôi mắt vẩn đục loé lên ánh nhìn đáng sợ.
Nói rồi, ông ta không đợi được nữa, giơ bàn tay khô đét của mình toan đoạt đi mắt trái của Diệp Thành.
Thế nhưng khi Hắc Sơn Lão Nhân chuẩn bị chạm vào bên mắt trái của Diệp Thành thì cơ thể lạnh toát của Diệp Thành chợt run lên, hắn đột nhiên mở mắt: “Cũng vừa khít thời gian”.
“Ngươi…”, thấy Diệp Thành mở mắt, Hắc Sơn Lão Nhân đột nhiên biến sắc.
“Thiên chiếu”, sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, Tiên Luân Ấn Kí bên mắt trái của Diệp Thành từ từ chuyển động, một luồng sóng văn vô hình xuất hiện lấy mắt trái của hắn làm trung tâm lan ra bên ngoài khiến không gian trở nên méo mó.
Ở khoảng cách gần như vậy, đòn công kích bất ngờ ập đến khiến Hắc Sơn Lão Nhân ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng lập tức trúng chiêu.
“Đây…đây là gì?”, thấy phần trán của mình hiện lên ngọn lửa màu đen dị thường, Hắc Sơn Lão Nhân tỏ vẻ kinh ngạc, ông ta nhận ra dưới ngọn lửa đang cháy bùng kia, phần đầu của mình dần biến mất, cơn đau đớn đột nhiên ập đến.
A…A….!
Hắc Sơn Lão Nhân ôm đầu lảo đảo, ông ta hét lên kinh hãi. Giây phút này, ông ta sử dụng rất nhiều bí pháp nhưng không thể dập tắt đi ngọn lửa màu đen kia, với kinh nghiệm vài trăm năm của ông ta thì ông ta không thể nào giải thích được tất cả những điều này, kể cả một người có tu vi như ông ta cũng phải sợ hãi.
Phụt!
Phía này, linh hồn của Diệp Thành quy vị, hắn phun ra ngụm máu, cơ thể lảo đảo.
Thấy vậy, Diệp Thành tái mặt, hắn cố gắng đứng vững nhưng thân lại mang trọng thương, hắn lảo đảo, hiện giờ đến đứng hắn còn đứng không vững: “Mẹ kiếp, tên này điên rồi sao?”
Rắc! Rắc!
Ngay sau đó, âm thanh nứt vỡ vang lên, không gian như nứt lìa, cả thông đạo nhanh chóng hở từng phân từng phân một, không chỉ Diệp Thành mà đến cả Hắc Sơn Lão Nhân cũng bị cuốn vào trong đó.
A…!