Ngoài bọn họ ra thì bên trong đại trận trên hư không liên tiếp có hàng nghìn bóng hình bước ra, tu vi thấp nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh.
Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và nhóm người Hồng Trần Tuyết ở lại bản doanh, thành cổ Thiên Thu cần Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang trấn thủ, còn Hồng Trần Tuyết lại là đại lão của Nhân Hoàng, bà ta nắm toàn bộ tin tình báo. Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lúc này còn đang bận rộn với những trận pháp của mình.
Mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Viêm Hoàng ngoài những người có việc ra thì những người khác đều được mời tới đây.
“Nào, mỗi người một việc”, Diệp Thành đưa ba miếng ngọc giản ra, bên trong có lạc ấn bí pháp Thái Hư Che hồn, Cấm Hồn và Hoặc Hồn, đây đều là những bí pháp mà hắn lạc ấn từ trước.
Rắc! Rắc!
Không lâu sau đó, âm thanh tiếng ngọc giản vỡ vụn liên tiếp vang lên.
Kế tiếp, bên trong địa cung yên ắng thấy rõ. Diệp Thành cầm lấy bình rượu ngồi một bên, chờ đợi bọn họ tu thành ba loại bí pháp, vì phần lớn bọn họ đều là người phải ở lại đóng giả người của Chính Dương Tông tại nơi này.
Thật kì diệu!
Không biết mất bao lâu, Chung Quy là người đầu tiên mở mắt ra, ông ta hết sức kinh ngạc: “Ba bí pháp này rõ ràng là bất phàm”.
Nói rồi ông ta không quên quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hiếu kì: “Bí pháp này lấy từ đâu ra vậy, rõ ràng là được tạo ra cho những người như chúng ta”.
“Một lão bối truyền lại cho ta”, Diệp Thành bịa đại một lý do.
“Ba bí thuật này đúng là không hề đơn giản”, Sở Linh Ngọc và Chung Ly cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ tặc lưỡi lên tiếng.
Tiếp đó, lão tổ nhà họ Tô và Cảnh Giang cùng nhóm người phía Bạch Dịch cũng lần lượt tỉnh lại, cũng giống như Sở Linh Ngọc và Chung Ly, trong mắt ai nấy đều rõ vẻ kinh ngạc.
Sau đó, những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng tỉnh lại.
Có điều trong đôi mắt bọn họ lại mang theo vẻ khó hiểu, bọn họ mất ba canh giờ nhưng lại chưa thể ngộ ra được sự kì diệu trong đó.