Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 652: Chương 652: Một trăm nghìn linh thạch




Không lâu sau, một tế đàn khổng lồ hiển hiện trong tầm mắt Diệp Thành. Trên tế đàn khắc đầy những trận văn, trung tâm tế đàn còn có một truyền tống trận phát sáng.

“Chính là mày”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu bước tới.

“Dừng bước”, giọng nói uy nghiêm chợt vang lên, đó là một lão già mặc đồ xám ngồi trong truyền tống trận khổng lồ, khi Diệp Thành đi tới, lão ta còn đang nhắm mắt tịnh dưỡng, có lẽ lão ta là người canh giữ truyền tống trận này.

“Tiền bối, con muốn mượn truyền tống trận này”, Diệp Thành rất hiểu lễ nghĩa, hắn tiến lên trước chắp tay hành lễ.

“Đi đâu?”, lão già mặc đồ xám vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ta không hề mở mắt, vả lại giọng nói hết sức thản nhiên. Rõ ràng tu vi chỉ mới ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh nhưng lại bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.

“Truyền tống về phương Bắc, càng xa càng tốt ạ”.

“Chỉ có thể truyền tống một trăm nghìn dặm, phí một trăm nghìn linh thạch”, giọng nói của lão ta hết sức thản nhiên và lại từ đầu tới cuối lão ta không hề mở mắt ra.

“Một trăm nghìn linh thạch, đúng là không vừa”, Diệp Thành thầm mắng chửi nhưng hắn vẫn rút túi đựng đồ ra.

Thế nhưng đúng lúc hắn định đưa túi đựng đồ thì lại bị giọng nói tôi độc ngăn lại.

“Thúc tổ, không được cho hắn đi”, giọng nói này còn chưa dứt, một gã thanh niên đầu tóc rối bời, toàn thân đẫm máu sát phạt tới từ phía xa, khuôn mặt hắn cũng có thể coi là anh tuấn nhưng lại tôi độc như ác quỷ vậy.

Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là gã thanh niên vừa nãy bị Diệp Thành đấm bay lên trời sao?

“Hắn là người nhà họ Viên sao?”, Diệp Thành thẫn thờ, Thương Lang Cổ Thành là đìa bàn nhà họ Viên, truyền tống trận cũng của nhà họ Viên. Sai sách rồi, Diệp Thành cảm thấy không ổn vì hắn đánh người nhà họ Viên mà còn muốn đi khỏi đây sao?

“Hạo Nhi”, thấy gã thanh niên người đầy máu, lão già kia vội đi xuống khỏi tế đàn, khuôn mặt lạnh băng: “Ai to gan thế này, dám đánh con ngay ở địa bàn của nhà họ Viên?”

“Chính là hắn”, gã thanh niên tên Viên Hạo kia chỉ vào không trung, vì sao lại chỉ vào không trung? Vì Diệp Thành đã nhảy lên phi kiếm bỏ chạy rồi.

“Còn muốn đi?”, thấy Diệp Thành bay lên trời, lão già kia lập tức bay vào hư không như một đạo thần hồng, không nói lời nào, cứ thế đánh ra một đạo đại ấn.

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, ông được đấy”, nào ngờ, Diệp Thành bỏ chạy về phía trước đột nhiên xoay người tung ra một đạo đại ấn, kế đó là một đạo Hàng Long khiến lão già mặc đồ xám phải lùi về sau.

Bị đòn đánh của Diệp Thành đẩy lùi, lão già kia vô cùng phẫn nộ, lão ta há miệng khạc ra một thanh sát kiếm màu đỏ gạch như một đạo điện mang bắn vào không trung.

“Quay về cho ta”, Diệp Thành lấy ra roi đánh vào linh hồn, cứ thế quật thật mạnh vào sát kiếm màu đỏ kia, vì đó là binh khí bản mệnh, có linh hồn lạc ấn, lão già mặc đồ xám kia lập tức loạng choạng, đầu óc choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.