Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 176: Chương 176: Phản công




“Cùng lên”, bọn Tả Khâu Minh đều ở cảnh giới Chân Dương, từ tứ phương tám hướng xông tới, chỉ cần ra tay là tung ra đại chiêu.

Có điều tốc độ của Tử Huyên quá nhanh, căn bản không cho bọn chúng cơ hội phản ứng, chỉ cần tung ra một chưởng thôi là đã khiến nhóm người phía Tả Khâu Minh bị đánh bay đi rồi. Chỉ cần lật tay rồi chỉ điểm đã có thể để lại từng vết thương rỉ máu trên người Khổng Tào đang lao tới, cuối cùng một loạt chưởng được tung ra khiến Tề Dương bay ra khỏi đó.

“Vô thiên vô pháp, đúng là vô thiên vô pháp”, bọn Diệp Thành ở cửa hang động mặt mày trông thú vị thấy rõ.

Hình nộm Huyền Cấp tương đương với võ sĩ ở cảnh giới Chân Dương, thế nhưng một mình Tử Huyên lại có thể đánh tới tấp khiến nhóm người phía Tề Dương không ngẩng nổi mặt lên.

“Dương Bân, huynh còn định xem tới bao giờ?”, Tề Dương không thể đối phó với Tử Huyên nên nhìn sang Dương Bân rít lên phẫn nộ. “Giúp đệ cũng được thôi, một trăm nghìn linh thạch”, Dương Bân nhếch miệng cười.

Hắn đúng là biết cách lựa chọn thời cơ, vả lại mới mở miệng ra đã đòi một trăm nghìn linh thạch chặn miệng Tề Dương khiến Tề Dương suýt chút nữa phun ra máu.

Trên thực tế Tề Dương thật sự cũng đã phun ra máu, không chỉ bị Tử Huyên đánh mà còn vì câu nói ép người quá đáng của Dương Bân.

Thông qua cách hành xử ngày hôm nay của Dương Bân, hắn thật sự hận Dương Bân đến tận xương tuỷ, thậm chí hắn còn thấy hối hận vì đã mời Dương Bân đến để trợ chiến.

Thế nhưng Tề Dương hiểu rằng để có thể chặn Diệp Thành ở sau núi hắn đã bỏ ra cái giá quá đắt. Hiện giờ bên cạnh Diệp Thành còn có một hình nộm khủng khiếp thế này, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, có muốn xử lý Diệp Thành cũng không biết tới bao giờ.

Sau khi cân nhắc, Tề Dương vẫn nghiến răng vứt cho Dương Bân cái túi đựng đồ: “Một trăm nghìn linh thạch, ta vẫn có thể lấy ra được”.

“Vậy thì dễ thôi”, Dương Bân phất tay cất túi đựng đồ đi, sau đó đạp trên kiếm khí sát phạt lên trời, há miệng hả ra một đạo linh phù dị thường.

Linh phù màu vàng kim lấp lánh bay lên trời và biến to hơn, bên trên còn những phù văn dị thường sáng chói bao quanh Tử Huyên, từng đạo linh phù cứ thế rơi xuống có khả năng bó buộc con người.

Diệp Thành đứng ở cửa hang động nheo mắt, hắn nhận ra sự dị thường của đạo linh phù mà Dương Bân vừa thả ra, nếu cứ như vậy thì linh phù bên trong cơ thể Tử Huyên rất có khả năng sẽ bị phá huỷ.

“Hùng Nhị, Truy Phong Tiễn”, Diệp Thành giơ tay.

Hùng Nhị hiểu ý ngay lập tức, hắn lập tay lấy ra Truy Phong Tiễn và Truy Phong Cung đưa cho Diệp Thành.

Cầm Truy Phong Cung, Diệp Thành nhanh chóng đặt mũi tên lên dây, sau đó đẩy chân khí trên cơ thể vào trong Truy Phong Tiễn, cung tên cong như hình mặt trăng khuyết, hắn ngắm chuẩn Dương Bân trên trời rồi thả tay dứt khoát.

Vút!

Truy Phong Tiễn được bắn ra mang theo ánh sáng với từng đường điện lôi bao quanh, cứ thế bắn về phía Dương Bân.

“Không biết tự lượng sức”, Dương Bân nhếch miệng cười lạnh lùng, giây phút truy phong tiễn sắp bắn trúng người hắn, hắn lật tay tóm trúng truy phong tiễn, sau đó vận linh lực, cứ thế bóp nát truy phong tiễn.

“Không vội, còn nữa”, Diệp Thành lạnh giọng, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào, không ngừng hình thành cong cong như hình mặt trăng khuyết, từng đường truy phong tiễn bắn vào không trung, vả lại mục tiêu từ đầu tới cuối chỉ một mình Dương Bân.

Hắn cuối cùng cũng nhìn ra Dương Bân mượn gió bẻ măng giở thủ đoạn và có khả năng uy hiếp đến Tử Huyên. Cũng vì nhìn ra được điểm này nên Diệp Thành mới công kích hắn tới cùng, hắn không định dựa vào truy phong tiễn để đánh thương Dương Bân mà muốn dùng cách này để làm xao nhãng suy nghĩ của Dương Bân, giảm bớt áp lực cho Tử Huyên. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||

Thực tế chứng minh cách làm của hắn là đúng đắn, vì những đòn công kích của Diệp Thành khiến Dương Bân không khỏi không hướng sự chú ý về phía Diệp Thành, điều này khiến Tử Huyên có thể có cơ hội mới.

“Tử Huyên, đánh liệt tên này cho ta”, Diệp Thành lại lần nữa ra lệnh khiến những đòn công kích của Tử Huyên nhiều hơn và chuyên “chăm sóc” cho Dương Bân.

Tử Huyên nhận lệnh, tung chưởng đánh lùi Dương Bân sau đó quay người đẩy tay thật mạnh khiến Dương Bân bị chèn ép lùi về sau. Hắn còn chưa đứng vững thì Tử Huyên đã sát phạt đến nơi với tốc độ nhanh chóng.

Bốp! Tiếng tát chát chúa vang lên, cái tát của Tử Huyên giáng trúng mặt Dương Bân, cũng vì lực đạo quá lớn nên khiến khuôn mặt Dương Bân méo xệch cả đi, vài cái răng còn bay ra ngoài.

Không biết vì sao mà khi thấy Dương Bân bị thương Tề Dương lại cảm thấy hết sức sảng khoái.

A…!

Dương Bân tức tối gầm lên, khuôn mặt hắn nóng ran, đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc Tông nhưng lại bị một hình nộm tát vào mặt, một kẻ trước nay cao cao tại thượng như hắn chưa từng chịu nỗi nhục nào thế này.

Ngay sau đó linh lực của hắn trỗi dậy, hắn như con mãnh thú lao về phía Tử Huyên.

Có điều, đón đầu hắn chính là những bí thuật được Tử Huyên thi triển khiến hắn không kịp ngẩng mặt.

Thấy vậy, Diệp Thành ở cửa hang lập tức di chuyển, nhảy xuống ra khỏi hang động, hắn vung tay: “Đi”.

Ở phía sau, bọn Tạ Vân vội đi theo.

“Muốn đi?”, phía sau, Tả Khâu Minh lập tức đuổi theo.

Nào ngờ Diệp Thành vừa đi được hai bước đã quay người lại, một chưởng Cuồng Long Thiên Nộ mạnh mẽ được hắn tung ra.

A….!

Tả Khâu Minh rõ ràng không ngờ Diệp Thành lại ra đòn bất ngờ như vậy, hắn lập tức trúng chiêu, đầu ong ong, linh hồn bị thương, cơn đau đớn dữ dội khiến mắt hắn mờ cả đi. Tả Khâu Minh loạng choạng lùi về sau.

“Bọn ta nói đi là ngươi tin sao? Não ngươi là não lợn sao?”, Diệp Thành di chuyển thật nhanh tới trước mặt Tả Khâu Minh, vung roi sắt quất ba roi vào đầu tên này.

A…!

Tả Khâu Minh lại kêu gào thảm thiết, thất khiếu chảy máu, đầu đau đớn như muốn nổ tung. Hắn còn chưa đứng vững thì một roi tiếp theo Diệp Thành đã lại quất xuống khiến hắn lảo đảo ngất lịm.

Diệp Thành nhanh tay nhanh chân lấy đi túi đựng đồ của Tả Khâu Minh, sau đó cứ thế chạy về phía các đệ tử nội môn khác, bọn Tạ Vân phía sau tên nào tên nấy hung hăng thấy rõ.

Quả thực chúng vẫn chưa muốn đi, trước đó vì không biết sự khủng khiếp của Tử Huyên nên mới muốn rời đi như vậy, thế nhưng hiện giờ lại khác, sức mạnh của Tử Huyên đã vượt qua mọi sự dự liệu của chúng, chỉ một mình Tử Huyên mà đã có thể đánh lại Tề Dương và Dương Bân. Hiện giờ không còn Dương Bân và Tề Dương, còn chúng lại có roi sắt trong tay, đám tàn binh còn lại chẳng còn tướng dẫn đầu chẳng khác gì rắn mất đầu, chúng đương nhiên có thể ứng phó.

A….!

A….!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt, Diệp Thành cầm theo roi sắt chuyên đánh vào Nguyên Thần của con người dẫn đầu, các đệ tử nội môn ở dưới cảnh giới Chân Dương trước đó vốn đã bị thương, lại ăn một roi của hắn nên tên nào tên nấy ngã rạp ra.

“Đánh không lại được Tề Dương ông đây chẳng nhẽ lại không đánh được mày?”, Diệp Thành lập tức sát phạt về phía Tề Dương quất roi thật mạnh.

“Chết đi”, ở bên có người xông ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Dương Vệ, hắn vung kiếm chĩa về phía gáy Diệp Thành.

“Cút, con mẹ ngươi”, Hùng Nhị đột nhiên lao tới, Dương Vệ đánh lén Diệp Thành còn hắn đánh lén Dương Vệ, gậy răng sói trong tay biến to hơn, cứ thế đập thật mạnh vào người Dương Vệ.

Dương Vệ trúng chiêu, lập tức bay ra khỏi đó và ngã vào tảng đá ở cách đó không xa.

A…!

Phía này, roi sắt của Diệp Thành quất xuống, đánh đến mức đầu Giang Dương chảy máu, mắt hoa cả đi, chân đứng không vững, lảo đảo lùi về sau. Diệp Thành cứ thế đánh liên tục mãi tới khi đánh ngất Giang Dương mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.