Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 399: Chương 399: Sao lại có nhiều người nổ lư thế?




Sau chuyện vừa xen ngang, Lạc Hi ngây thơ trong sáng trở nên im ắng hơn nhiều.

Lần này khác với hai lần trước, hai lần trước là luyện linh đan một vân và hai vân, nhưng lần này mọi người cần luyện chế linh đan ba vân, hơn nữa còn thực hiện tại chỗ. Vì trước khi bốc thăm không ai biết mình sẽ chế tạo đan dược nào nên mấy người phía Diệp Thành đều không dám sơ ý.

“Trúc Cốt Đan ba vân”, Diệp Thành vừa đọc đan phương vừa đếm linh thảo trên thạch đài.

Hắn chưa luyện Trúc Cốt Đan ba vân bao giờ, cũng chưa từng xem đan phương, cho tới nay hắn cũng chỉ luyện chế Linh Hồn Đan ba vân, xét về mặt ý nghĩa nhất định thì đây là lần thứ hai hắn luyện chế linh đan ba vân.

“Bắt tay làm thôi”, sau khi ghi nhớ nội dung đan phương vào đầu, Diệp Thành hít sâu một hơi, lập tức đẩy Tiên Hoả vào trong lư luyện đan.

Những người khác cũng gọi hoả diệm của mình ra, hơn nữa tất cả đều là chân hoả, nhất là chân hoả của Thánh tử Huyết Linh, chân hoả của hắn có màu đỏ máu, nhìn như máu tươi đang cháy, rất kỳ quái.

Hiện trường luyện đan cực kỳ yên tĩnh, tất cả các luyện đan sư trẻ tuổi đều đang chăm chú luyện đan.

Bên ngoài trường đấu, những người đang xem lại bắt đầu bàn tán: “Theo ta thấy, lần này Huyền Nữ vẫn là người luyện chế ra đầu tiên”.

“Chưa biết được, Huyết Đồng kia cũng không vừa đâu”.

“Vẫn là câu nói đó, hoặc là Huyền Nữ, hoặc là Huyết Đồng!”

“Từ Phúc này, ngươi nghĩ hắn có luyện được linh đan ba vân không?”, trên chỗ ngồi, lão già Gia Cát Vũ lại nhìn sang Từ Phúc bên cạnh.

“Vấn đề này con thật sự không biết”, Từ Phúc lắc đầu bất lực.

“Bích Du tỷ tỷ, người kia kìa, chính là người đó, người mặc đồ đen ấy, huynh ấy là luyện đan sư nhà Thượng Quan muội”, bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi kéo Bích Du lại rồi chỉ vào thanh niên mặc đồ đen đang luyện đan phía dưới.

“Thượng Quan Vân Khuyết chứ gì, đâu phải ta không biết hắn”, Bích Du cười.

“Huynh ấy vẫn chưa có vợ, hay là tỷ cân nhắc xem”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười vui vẻ, nháy mắt nhìn Bích Du.

“Hai ta không hợp”, Bích Du khẽ cười.

“Không hợp hay là trong lòng có người khác rồi?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh ung dung lên tiếng.

“Gia gia, người lại nói linh tinh rồi”.

“Ồ, Bích Du tỷ tỷ có người trong lòng rồi sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi lập tức kéo lấy hai tay Bích Du, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Ai vậy ạ? Nói cho muội đi, muội giữ giúp tỷ”.

“Kia, chính hắn”, lão già Gia Cát Vũ nhấp một ngụm rượu, chỉ vào Diệp Thành bên dưới.

“Gia gia”, hai má Bích Du đột nhiên đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ.

“Sao hắn lại đeo mặt nạ vậy?”, đúng là người nói vô tình người nghe hữu ý, Thượng Quan Ngọc Nhi đã mở to đôi mắt tò mò nhìn Diệp Thành ở phía dưới: “Tóc còn bạc nữa, không nhìn thấy mặt! Nhưng hẳn là rất đẹp trai, nếu không cũng không được Bích Du tỷ tỷ thích, chỉ là sao muội thấy bóng lưng hắn quen thế? Có phải muội đã gặp hắn ở đâu rồi không?”

Bùm!

Lời Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt, hội trường luyện đan bên dưới vang lên tiếng nổ.

Mọi người nhìn xuống thì thấy một người toàn thân đen xì chật vật bò từ dưới đất lên.

Đúng thế, hắn bị nổ lư, không biết vì thao tác bất cẩn hay vì nguyên nhân gì khác mà chiếc lư nổ văng ra, nếu hắn không trốn nhanh thì sợ rằng hắn đã bay thẳng lên trời rồi.

Bùm!

Ngay sau đó lại có tiếng nổ khác vang lên, nhưng lần này vận may của người ấy không được tốt lắm, cả người bay ra ngoài, bị nổ đến mức toàn thân đầy máu.

Bùm! Bùm! Bùm!

Bùm!

Diệp Thành và Lạc Hi còn chưa phản ứng lại thì lư luyện đan của Thánh tử Huyết Linh bên trái cũng nổ, may mắn là hắn phản ứng nhanh nên không bị ảnh hưởng, có điều luyện đan sư trẻ bên cạnh hắn lại rất thảm, bị bắn văng ra ngoài.

Bùm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.