Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 355: Chương 355: Sao phải rắc rối vậy ạ?




“Nhìn thì cũng được nhưng chú ý cho ta”, Từ Phúc rất khẳng khái, đưa viên đan dược cho Diệp Thành: “Đây chính là Tôi Cốt Đan bốn vân, giúp người ta thay da đổi thịt, đương nhiên đây là cách nói khoa trương”.

“Con hiểu ạ”, Diệp Thành tươi cười, hắn đặt viên đan dược trước mắt trái của mình, Tiên Luân ấn kí trên Tiên Luân Nhãn bắt đầu di chuyển và dễ dàng nắm bắt được lạc ấn linh hồn bên trong Tôi Cốt Đan bốn vân cũng nhưng phương pháp luyện chế và những nguyên liệu cần có cho quá trình luyện chế”.

“Ngươi đọc xong Đan Điển chưa?”, Từ Phúc mệt nhoài nằm ra ghế cất Đan Điển đi.

“Con đọc sơ qua một lượt rồi ạ”, Diệp Thành vừa diễn tiến lại linh hồn lạc ấn trong Tôi Cốt Đan bốn vân vừa đáp.

“Xem xong mà ngươi không có cảm nhận gì à?”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành.

“Nhiều chứ ạ”, Diệp Thành thu lại tiên luân thần thông rồi lại nhanh nhảu chạy tới, đầu tiên là đưa Tôi Cốt Đan bốn vân cho Từ Phúc rồi mới nói bằng giọng ngạc nhiên: “Từ trưởng lão, con phải nói rằng Đan Điển của người thật sự khiến con học được rất nhiều, đệ tử có được rất nhiều thu hoạch ạ”.

“Nhưng so với Vạn Đan Bảo Điển thì cũng chưa là gì”, Từ Phúc tự bật cười.

“Vạn Đan Bảo Điển là gì ạ?”, Diệp Thành hỏi bằng giọng hiếu kỳ.

“Vạn Đan Bảo Điển chính là một bộ bảo điển truyền thế mà năm xưa đan tổ sáng tạo ra, được Đan Vương hoàn thiện, trong đó ghi chép lại gần như đầy đủ các loại linh thảo, các đan phương luyện đan và những lĩnh hội cũng như ý cảnh cả một đời luyện đan của các bậc tiền bối”.

“Khủng khiếp vậy sao ạ?”

“Trong giới luyện đan mà nói thì Vạn Đan Bảo Điển chính là một bảo vật, đối với luyện đan sư mà nói thì nó chính là bảo bối vô giá”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt rõ vẻ sùng kính.

“Vậy trưởng lão đã từng thấy nó bao giờ chưa ạ?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Từ Phúc.

“Ta từng may mắn thấy một lần”, Từ Phúc vuốt râu mỉm cười nhưng lại thở dài: “Nói thực thì nhìn thấy Vạn Đan Bảo Điển ta mới biết được sự khốc liệt của giới luyện đan.

“Vạn Đan Bảo Điển đó không phải ở Đan Thành sao ạ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Ngươi cho rằng đó là trò đùa sao?”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành rồi nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Vạn Đan Bảo Điển không phải là một quyển sách mà là một đại ý cảnh, đừng nói là một ngày, cho ngươi mười năm ngươi cũng không sao chép được ra”.

“Vậy…vậy con nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành ái ngại cười nói.

“Không phải ngươi nghĩ nhiều mà là nghĩ quá nhiều rồi”, Từ Phúc lại lần nữa liếc Diệp Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.